Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qPyzlATCb
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cả nhà vội vàng chạy tới dỗ dành cô ta.
Anh trai còn muốn lao qua để “trả thù” giùm Chu Nhã Linh.
Mẹ lại kéo mạnh anh lại, thì thầm nói nhỏ: “Ông già đó quan hệ rộng, kiếm được bao nhiêu tiền sau này cũng là của chúng ta. Đừng có nóng, đừng chọc ông ấy nổi giận rồi lại mặc kệ hết, mai mốt lại suốt ngày đến nhà gây phiền phức. Dù sao thì ông cũng già rồi, chờ ông chết đi, sẽ có thừa cơ hội để đòi lại công bằng cho Linh Linh.”
Bà nói rất nhỏ.
Nhưng tai tôi thính, nghe không sót một chữ.
Tôi khẽ cong môi, cười lạnh.
Tôi chỉ mong, sau này khi Chu Nhã Linh lại gây ra cái trò bẩn thỉu như kiếp trước, xem họ có còn bảo vệ cô ta vô điều kiện như bây giờ nữa không.
Kỳ thi đại học kết thúc.
Ở kiếp này, tôi đạt điểm khá cao, thi đỗ vào một trường danh giá thuộc hệ 985.
Biết được kết quả của tôi, lần đầu tiên ba mẹ chủ động đến gặp tôi.
Cả hai người họ đều chuẩn bị cho tôi những món quà không hề rẻ.
Đây là điều mà cả đời kiếp trước, cho đến tận lúc tôi chết, cũng chưa từng có.
Ba mẹ cười niềm nở, nói rằng do công việc bận rộn nên trước giờ không sắp xếp được thời gian.
Giờ mới rảnh để bù đắp cho tôi.
Họ nói muốn tổ chức cho tôi một buổi tiệc chào đón thật lớn và long trọng.
Tổ chức ở khách sạn sang trọng nhất, mời tất cả người thân, bạn bè tới dự.
Họ sẽ công khai tuyên bố với mọi người rằng tôi chính là con gái ruột của nhà họ Chu.
Nếu là kiếp trước, chắc tôi sẽ rất vui.
Nhưng ở kiếp này, việc có phải con ruột nhà họ Chu hay không, với tôi đã chẳng còn quan trọng nữa.
Vả lại, tôi quá hiểu họ.
Bọn họ đột nhiên muốn công khai thân thế của tôi rầm rộ như vậy, chẳng qua vì tôi thi đỗ với điểm số vượt xa Chu Nhã Linh, điều đó có thể khiến họ nở mày nở mặt.
Tôi không cho họ cơ hội được nở mày nở mặt.
Tôi thẳng thừng từ chối.
Mấy món quà họ đưa, tôi cũng ném thẳng vào thùng rác ngay trước mặt họ.
Ba mẹ tức đến run người.
Nhưng cũng chỉ có thể giận dữ bất lực.
Giờ đây, họ không làm gì được tôi nữa.
Ngoài thời gian học tập ở trường, ông nội đưa tôi đến công ty của ông, từng chút từng chút một dạy tôi quản lý doanh nghiệp.
Tin tức nhanh chóng truyền đến tai cái nhà bên kia.
Ba và anh trai tôi lập tức kéo tới công ty mới của ông nội.
“Ba, ba đưa Chu Tiểu Tiếu tới công ty là có ý gì? Không phải định bồi dưỡng nó làm người kế nghiệp, giao cả công ty cho nó đấy chứ?”
Ông nội nhướng mày: “Công ty là của tôi, tôi muốn cho ai thì cho. Cậu đoán đúng rồi đấy—người tôi chọn kế thừa chính là Chu Tiểu Tiếu.”
“Ba điên rồi sao? Ba có con trai, có cháu đích tôn, sao lại giao công ty cho một đứa con gái? Nó từ đầu đến cuối chẳng coi chúng ta là người một nhà, về đây bao lâu rồi mà chưa từng nhận chúng ta!”
Thấy không thể lôi kéo được tôi, ba tôi lần này tới là để hoàn toàn trở mặt. Ông ta nghiến răng nói: “Nó đúng là con chó sói nuôi không thuần! Ba định đem tất cả tâm huyết của mình dâng không cho người ngoài à?”
Anh trai tôi cũng phụ họa đầy bất mãn: “Đúng đó! Ông nội, con mới là cháu đích tôn của ông! Tiền ông kiếm được, công ty ông mở ra, phải là của cháu!”
Ông nội bật cười lạnh lùng: “Con gái thì sao? Con gái cũng giỏi hơn hai đứa các cậu cộng lại! Tiểu Tiếu nhà tôi thi đậu vào trường 985 đấy! Còn hai cha con các cậu? Một đứa nhờ tôi van xin khắp nơi, bỏ tiền ra mua bằng. Một đứa thì đi du học cũng chỉ mua được cái mảnh bằng rác rưởi.”
“Tôi vừa chỉ cho Tiểu Tiếu vài câu, con bé đã có thể lập ra bản kế hoạch cực kỳ xuất sắc. Còn hai người? Một đứa chiếm công ty của tôi, không những không kiếm được đồng nào mà còn thua lỗ triền miên. Đứa còn lại thì chỉ biết vung nắm đấm, một thằng vô dụng! Hai người mà cũng dám so với Tiểu Tiếu à? Cút hết ra ngoài cho tôi!”
Nói rồi, ông gọi trợ lý vào, yêu cầu bảo vệ đuổi cả ba lẫn anh trai tôi ra ngoài.
Vừa thấy tôi đứng ở cửa, anh trai tôi nổi giận đùng đùng, lao về phía tôi, hét lớn: “Đều tại mày, con tiện nhân! Mày mà cũng dám mơ tưởng đến tài sản của ông nội à? Tao đánh chết mày!”
Ầm!
Nhưng anh ta chưa kịp đụng vào người tôi.
Tôi đã thực hiện một cú vật qua vai mạnh mẽ, dứt khoát, quăng anh ta xuống sàn không thương tiếc, nằm bất động hồi lâu không nhúc nhích nổi.
Sống lại một đời, tôi hiểu rõ: con gái muốn mạnh, nhất định phải có hai thứ—kiến thức và sức mạnh.
Vì vậy, sau khi trọng sinh, bên cạnh việc học tập điên cuồng, tôi còn chăm chỉ luyện Taekwondo.
Ông nội vui mừng giơ ngón cái về phía tôi.
Rồi ông nhìn anh trai tôi đang nằm như con chó chết dưới đất, hừ lạnh một tiếng cười khẩy: “Ồ, không chỉ là thằng ngu chỉ biết vung tay, mà còn là loại ngu đến mức vung tay cũng không thắng nổi Tiểu Tiếu, đúng là phế vật trong phế vật!”
Anh trai: “…”
Sắc mặt của ba và anh tôi đều tái nhợt như xác chết.
Sau khi đuổi cả ba và anh trai đi, ông nội chính thức tuyên bố sẽ giao công ty lại cho tôi.
Tôi chưa từng có kinh nghiệm điều hành doanh nghiệp.
Trong mắt người ngoài, ông nội dù đã hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn phát triển công ty rực rỡ như thế, là do được ông trời ưu ái, là thiên tài khởi nghiệp.
Nhưng chỉ có tôi biết, ông đã bỏ ra nỗ lực gấp nhiều lần người trẻ, chịu đựng khổ cực hơn bất kỳ ai, mới có thể tái lập được sự nghiệp huy hoàng này ở cái tuổi xưa nay hiếm.
Tôi sợ mình năng lực không đủ, không thể đạt tới kỳ vọng của ông, làm lãng phí tâm huyết mà ông đã phải dốc hết sức mới gây dựng được ở tuổi này.
Ông nội lại trừng mắt nhìn tôi lần nữa: “Cháu lấy tư cách gì để đánh giá năng lực của mình? Ông đã chọn cháu, thì năng lực của cháu phải do ông đánh giá.”
“Ông nói cháu được, thì nhất định là được.”
“Tiểu Tiếu, năng lực có rất nhiều loại. Khiến người khác tin phục cũng là một loại năng lực.”
“Cháu khiến ông kiên định chọn cháu làm người kế thừa, khiến các cổ đông của công ty, khiến ông La cũng sẵn lòng bồi dưỡng cháu—đó chính là năng lực và sức hút của cháu.”
“Còn nữa, lúc cháu vừa về nhà họ Chu, cháu sáng suốt lựa chọn ông, chứng tỏ cháu nhìn ra được tiềm năng của ông. Cháu thà từ bỏ cả gia đình bên kia, cũng nguyện ý đi theo ông già này—chỉ vậy thôi đã đủ thấy cháu có mắt nhìn.”
“Không sợ cháu cười, Tiểu Tiếu à, lần đó là cháu đã cứu rỗi ông đấy.”
“Cứ mỗi dịp lễ Tết, chính cháu là người ở bên ông, để ông không còn phải như con chó hoang, đến lúc nhà nhà sum họp thì lại tự tìm đến cái nhà bên kia, rồi bị đối xử như cặn bã.”
“Ở cái tuổi đất đã gần lấp tới cổ, là cháu đã cho ông can đảm bắt đầu lại, để ông được sống một lần thật sảng khoái.”
“Lần cháu cứu rỗi ông đó, chính là năng lực lớn nhất của cháu.”
Ông nội xúc động đến mức đôi mắt đỏ hoe.
Còn tôi thì bắt đầu do dự.
Tôi đang nghĩ, có nên nói thật với ông rằng—thật ra tôi không vĩ đại như ông nghĩ.
Lúc đó tôi hoàn toàn không có ý định “cứu rỗi” ai cả.
Chỉ là… tôi thật sự không muốn ở lại nhà họ Chu, nên mới chọn ông như phương án bất đắc dĩ…
Nhưng nhìn ông vui vẻ như thế, tôi quyết định… thôi, không nói thật nữa.
Tôi âm thầm tự kiểm điểm trong lòng.
Xem như đó là một lời nói dối thiện ý vậy~
Dù sao thì, ở kiếp này, tôi và ông nội không còn giống như hai kẻ ăn xin, mòn mỏi cầu xin tình yêu thương từ cái nhà đó nữa.
Mà là sau khi tự biết yêu mình, tự cố gắng để mạnh mẽ hơn—chúng tôi đã thật sự thay đổi vận mệnh, sống một cuộc đời rực rỡ và đầy hy vọng.
Có lời khẳng định này của ông nội, lòng tin của tôi cũng dâng lên mãnh liệt.
Tôi gật đầu thật mạnh: “Ông ơi, con sẽ cố gắng, nhất định sẽ làm tốt!”
May mà trong thời gian theo ông học hỏi, mọi việc với tôi đều vô cùng suôn sẻ, như cá gặp nước.
“Ông rất tin tưởng con!” Ông nội cười rất vui.
Có lẽ vì ở kiếp này cười nhiều hơn, nên nếp nhăn trên gương mặt ông cũng mờ đi, cả người trông càng ngày càng khỏe mạnh, đầy sức sống.
Ở kiếp này, nhờ nỗ lực không ngừng, đến năm hai đại học, tôi đã dùng chính đồng tiền mình kiếm được để mua chiếc xe đầu tiên trong đời.
La Ngôn Dụ bận rộn đủ thứ, vậy mà vẫn nhất quyết dành thời gian đến để thử xe mới của tôi.
Tôi chở cậu ấy đi ngắm biển.
Xem biển xong, lúc quay về.
Chu Nhã Linh đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.
Cô ta tiều tụy hẳn đi, mặt mày hốc hác, bụng đã lùm lùm, trông chẳng khác gì một hồn ma.
“Vì sao mày lại quay về?”
“Sao mày không chết luôn ở trại trẻ mồ côi đó đi?”
“Mày đúng là độc ác, cố tình lấy lòng ông nội, ép ông giao công ty cho mày, khiến ba mẹ và anh trai đều ganh tỵ. Giờ ngày nào họ cũng nhắc đến mày, nói mày mới là đứa có bản lĩnh, nói tao không cùng huyết thống với họ nên không bằng mày, họ không còn yêu tao nữa, cũng chẳng quan tâm đến tao!”
“Còn cả La Ngôn Dụ, mày biết tao thích cậu ấy, đúng không? Nên mày cố tình cướp cậu ấy khỏi tao! Đồ tiện nhân! Ngay từ đầu, mày đã quyết tâm cướp hết tất cả mọi thứ của tao!”
“Đứa con trong bụng tao vốn dĩ phải là của cậu ấy! Tất cả là tại mày! Chính mày khiến tao thất bại! Mày hủy hoại cả cuộc đời tao!”
Ánh mắt cô ta đầy điên loạn, đột nhiên rút ra một con dao sắc nhọn từ trong túi, lao về phía tôi.