Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1g74MprWoc
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Lâm Du nhìn Tào Uyển tràn đầy thất vọng.
Chu Nhi đứng bên cạnh vừa khóc vừa kêu oan, càng khiến hắn thêm phiền muộn.
Cuối cùng, Lâm Du chỉ đưa ra một hình phạt nhẹ tênh:
“Tào Uyển bị phạt quỳ trong Phật đường, ngày ngày tụng kinh cầu an cho đứa nhỏ trong bụng Chu Nhi. Bao giờ thai ổn, mới được ra ngoài.”
Dù sao, hắn vẫn yêu Tào Uyển.
Tội danh “mưu hại cốt nhục”, đặt lên đầu người khác e là phải đuổi ra khỏi phủ hoặc kéo đi thẩm tra,
vậy mà với Tào Uyển, lại chỉ là một câu “quỳ tụng kinh”, nhẹ như lông hồng.
Sau khi bị cấm túc, Tào Uyển một lòng tin rằng mọi chuyện đều do Chu Nhi giở trò, còn Lâm Du thì bị nàng ta che mắt mê hoặc.
Nàng ôm mối uất hận, một lòng tính kế, tìm cách vạch trần bộ mặt thật của Chu Nhi.
Thế nhưng đến nửa đêm, trong giấc ngủ, một tiếng bước chân lén lút khiến nàng giật mình tỉnh dậy.
Tưởng trong phủ có trộm, nàng đang định gọi người, thì qua khe cửa, nàng nhìn thấy Lý bà tử lén lút lách người ra hậu viện.
Tào Uyển lập tức lặng lẽ bám theo.
Rồi nàng tận mắt nhìn thấy —
Lý bà tử đang giao bạc cho một nông phụ ở cửa sau.
“Lão gia nói, lần này ngươi làm việc rất tốt. Đây là tiền thưởng, một xu cũng không thiếu.”
“Phu nhân xưa nay cứ chèn ép Chu di nương, lão gia thương tiếc di nương mà chẳng tiện ra mặt. Giờ thì tốt rồi — phu nhân bị giam lỏng, Chu di nương có thể an tâm dưỡng thai trong phủ.”
Nông phụ khẽ hỏi:
“Nếu lão gia đã yêu mến di nương như thế, lại còn là đứa con duy nhất trong bụng nàng, sao không thừa cơ ‘vô xuất’ (không có con) để viết hưu thư đuổi phu nhân?”
Lý bà tử thở dài:
“Phu nhân quản lý gia sản càng lúc càng tệ. Ta thì mong Chu di nương lên làm chính thất, nhưng chuyện chủ tử, bọn hạ nhân như ta nào dám xen vào?”
“Chỉ nghe lão gia từng nói… hắn có một bí mật kinh thiên động địa, chỉ có phu nhân mới biết. Vì thế… không thể hưu nàng.”
Nông phụ nghe vậy, trợn mắt sửng sốt:
“Vậy chẳng phải Lâm phủ cứ phải cung phụng nàng mãi sao?”
Lý bà tử lắc đầu cười lạnh:
“Sao mà mãi được? Chờ Chu di nương sinh con xong, cứ từ từ mà ép, ép mãi thì… lão gia ắt sẽ nhẫn tâm mà hưu thôi.”
“Phu nhân cứ đánh mắng Chu di nương mãi như vậy, mà lão gia lại ghét nhất là nữ nhân tâm địa độc ác.”
Tào Uyển nghe đến đây, sắc mặt đại biến, lập tức định xông ra vạch mặt hai kẻ kia, bắt bọn chúng đối chất trước mặt Lâm Du.
Thế nhưng nàng mới bước được hai bước, một cơn đau dữ dội ập đến đỉnh đầu, trước mắt tối sầm — ngất đi tại chỗ.
Lý bà tử cùng nông phụ nghe thấy tiếng người ngã, chẳng hề hốt hoảng, hợp sức khiêng nàng về lại phòng như chưa có chuyện gì.
Ngay khi ta nhận được tin báo, liền sai người đến thư viện truyền lời.
Quả nhiên, đến giữa trưa hôm sau, Lâm Khâm Chất phải rời thư viện về nhà vì bị ép đóng học phí.
Ta thì đã sớm rời phủ đến Tây Sơn sơn trang, tránh mặt hắn.
Lâm Khâm Chất không thấy ta, liền đến thẳng Nhị phòng tìm Tào Uyển xin tiền.
Tào Uyển đem hết hy vọng ký thác lên người Lâm Khâm Chất.
Bởi Lâm Khâm Chất là con ruột của nàng, nàng cho rằng hắn đương nhiên sẽ đứng về phía mình.
Vì thế, nàng kể rõ mọi đầu đuôi sự việc, mong Lâm Khâm Chất thay mình nói với Lâm Du, vạch trần bộ mặt thật của Chu Nhi.
Thế nhưng nàng không biết —
Lâm Khâm Chất trở về phủ là mang đầy lửa giận trong người.
Hắn vừa bị sơn trưởng công khai thúc ép đóng học phí, mất hết thể diện trước lớp.
Trước khi rời thư viện, hắn còn vì bị người ta gọi là “đồ nghèo rách” mà đánh nhau với bạn học một trận.
Trong người đầy giận dữ, giờ làm sao có lòng nghe Tào Uyển phân trần?
Hắn chỉ muốn nhanh chóng lấy được tiền, quay về “vả mặt” đám bạn học chê cười mình.
Vì thế, hắn chỉ qua loa gật đầu:
“Được được, mẹ đưa tiền cho con trước đã.”
Tào Uyển thấy hắn nói năng lấy lệ, dĩ nhiên không chịu, nhất định đòi hắn ở lại chờ cha về, đối chứng rõ ràng.
Ai ngờ, lời vừa ra miệng, liền chọc giận Lâm Khâm Chất.
Hắn giận dữ quát lên:
“Thiên hạ sao lại có người đàn bà ích kỷ như bà? Giành không nổi người thì trách ai? Giờ còn tới làm lỡ chuyện học hành của tôi!”
“Bà như vậy, nếu tôi là cha, tôi cũng chọn Chu Nhi!”
“Chu Nhi dịu dàng, lương thiện, đâu có ác độc như bà miêu tả?”
“Có người mẹ như bà, coi như tôi xui xẻo.”
“Đừng nói là mẹ ruột, ngay cả Chu Nhi, cũng đối xử với tôi thật lòng hơn bà!”
Theo lời Lý bà tử kể lại — lúc ấy Tào Uyển mặt trắng bệch, cả người run rẩy như cành liễu trước gió, chỉ chực đổ gục.
Còn ta, nghe đến đây chỉ cảm thấy…
Sướng vô cùng.
Kiếp trước, bao năm qua nàng ta châm chọc ta, từng cây kim, từng câu nói đâm ta rỉ máu, giờ thì…
Tào Uyển, đến lượt ngươi — đau đi.
12.
Ta vẫn ở lại sơn trang Tây Sơn, không vội quay về.
Lâm Khâm Chất không moi được bạc từ Tào Uyển, liền cũng không quay lại thư viện nữa.
Tào Uyển, sau hai đòn giáng nặng nề, tất nhiên không cam lòng ngồi chờ chết.
Đợi đến khi Lâm Du trở về phủ, nàng thu lại sự sắc sảo, đổi sang dịu giọng nhún nhường, chủ động xin nhận lỗi với Chu Nhi.
Lâm Du, trong lòng vốn vẫn còn tình cảm với nàng, thấy nàng không còn làm mình mất mặt nữa thì cũng xuống nước, cho nàng ra khỏi Phật đường.
Hắn hạ lệnh:
“Từ nay về sau, người trong phủ không được nhắc lại chuyện cũ.”
Con trai về nhà, vợ chồng hòa thuận, tình nhân yên ổn — lòng hắn khoan khoái, liền đề nghị bày một bàn tiệc nhỏ trong phủ, coi như mừng gia đình đoàn viên.
Tào Uyển nói mình vừa quỳ trong Phật đường một đêm, thân thể suy nhược, chủ động giao việc chuẩn bị tiệc cho Chu Nhi phụ trách.
Ta đã sớm căn dặn Lý bà tử — phải trông chừng cẩn thận.
Kiếp trước, ta từng nếm không ít thủ đoạn ngầm từ tay Tào Uyển.
Tính nàng thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết.
Quả nhiên, khi bếp núc chuẩn bị xong, đang định dọn lên, thì Tào Uyển lén đến phía sau nhà bếp, từ cửa sổ lén đổ một gói thuốc bột vào nồi canh lươn bổ thân được nấu riêng cho nàng.
Canh lươn vốn không dành cho thai phụ, Lâm Du và Lâm Khâm Chất lại không thích ăn.
Tào Uyển muốn dùng chiêu này để khiến họ hiểu lầm: Chu Nhi muốn hại nàng sảy thai.
Chỉ cần phụ tử hai người ấy sinh nghi, quay lưng với Chu Nhi, thì trái tim của họ ắt sẽ trở lại bên nàng.
Nàng nghĩ kế chu toàn.
Chỉ là… nàng không ngờ — Lý bà tử, trong lúc thêm muối, đã thay nàng đổ một gói thuốc còn độc hơn vào nồi canh chân giò —
món mà ba người còn lại đều thích ăn.
Tào Uyển thì chưa kịp động đến canh lươn,
thì cả ba người còn lại đã bắt đầu miệng sùi bọt trắng.
Tào Uyển xưa nay vốn là người tàn nhẫn quyết đoán.
Để khiến Lâm Du và Lâm Khâm Chất tin rằng Chu Nhi hạ độc, nàng thật sự tự tay bỏ thuốc vào canh lươn mình sẽ uống, mà thứ nàng dùng là kịch độc Đoạn Trường Thảo.
Chỉ là —
liều lượng được nàng tính toán chuẩn xác, không đến mức mất mạng.
Nàng còn sắp đặt chu đáo, gọi sẵn một đại phu thân thích — biểu ca nàng, để khi nàng “trúng độc”, liền có thể lập tức vào phủ giải độc kịp thời.
Hiệu thuốc nơi bán độc dược cũng là do người biểu ca ấy làm chủ — nàng nghĩ kế hoạch kín như bưng, giấu trời qua biển.
Nhưng nàng không ngờ…
Lâm Du, Lâm Khâm Chất, Chu Nhi — cả ba đều trúng độc, hơn nữa, trúng nặng hơn nàng nhiều.
Khi nàng phát hiện tình thế vượt tầm kiểm soát, tức tốc sai người mời biểu ca vào phủ, thì…
Cả ba người kia đã độc phát thân vong, không còn cứu được nữa.
Lý bà tử là người của ta.
Cháu trai duy nhất của bà ta từng trọng bệnh thập tử nhất sinh, là ta bỏ tiền cứu chữa, nên bà ta một lòng trung thành không đổi.
Gói thuốc pha trong canh chân giò — cũng là Đoạn Trường Thảo.
Là ta đưa cho bà ấy.
Giờ ta đã làm ăn lớn, muốn mua thuốc độc từ chợ đen, không một ai lần ra đầu mối.
Mà tất cả mọi chứng cứ, mọi manh mối, mọi kẻ biết chuyện…
Đều sẽ chỉ về phía — Tào Uyển.
Khi ta từ sơn trang Tây Sơn quay về…
Lâm Du, Lâm Khâm Chất, Chu Nhi — đã chết.
Người duy nhất còn sống — Tào Uyển, cũng bị bắt vào ngục, chờ tội.
Ta, với thân phận “mẹ ruột” của Lâm Khâm Chất, tỏ ra thống khổ tột độ, khóc đến mức không thể tự kiềm chế.
Ta bỏ ra một khoản bạc lớn, cầu xin vị sai nha thụ lý vụ án, nhất định phải nặng tay xét xử Tào Uyển.
Quan phủ hỏi ta:
“Nay sự tình đã rõ, thi thể các nạn nhân có muốn đưa về gia tộc an táng không?”
Ta đáp:
“Chỉ nhận thi thể của Lâm Khâm Chất.”
Ta bỏ tiền mua đất, xây mộ phần —
một ngôi mộ mới, tươm tất chỉnh tề.
Nhưng…
Xác của Lâm Khâm Chất, ta ném thẳng vào bãi tha ma, mặc kệ cho cầm thú phanh thây quạ mổ.
Ngôi mộ kia —
chôn không phải người, mà là một vật: chiếc tã lót ta từng đích thân khâu năm xưa, để dành cho đứa con ruột chưa từng được gặp mặt.
Lâm Khâm Chất, là quả đắng mọc lên từ gốc rễ tội nghiệt.
Hắn —
không xứng được hưởng nhang khói.
13.
Ta thấy mãn nguyện vô cùng — chỉ là chẳng có ai… để cùng ta nâng chén.
Vì thế, tại sơn trang Tây Sơn, ta bày tiệc, mời Chung Lương Ngọc cùng đám trẻ đến dự.
Chung Lương Ngọc từ lâu đã biết nhà họ Lâm tàn nhẫn hiểm độc đến nhường nào.
Hắn nâng chén, nhìn ta nói:
“Trời xanh có mắt, thiện ác đến cùng, rốt cuộc cũng có báo ứng.”
Hắn không biết —
quả báo của nhà họ Lâm là do chính tay ta an bài.
Mà ta cũng không định để hắn biết.
Từ đầu đến cuối, hắn vẫn luôn ở bên ta, đồng hành cùng ta vượt qua từng bước đường.
Tiền chia lời từ thương vụ trà ướp hoa, ta từng nhiều lần gửi đến hắn — nhưng hắn đều từ chối, chỉ nói:
“Để nàng giữ hộ ta trước.”
Có không ít tiểu thư khuê các đem lòng mến mộ hắn, nhưng hắn luôn thẳng thắn từ chối, không chút do dự.
Ta biết, hắn vẫn chưa thể buông được ta.
Nhưng ta từng nói rất rõ:
Ta không định lấy hắn.
Và dù có cưới hay không, bí mật về kế hoạch diệt sạch nhà họ Lâm, ta tuyệt đối không bao giờ để hắn biết.
Hắn là người quân tử, là người ta có thể tin tưởng.
Nhưng cũng chính vì vậy…
ta càng không thể để niềm tin kia một ngày nào đó, biến thành lưỡi dao đâm ngược lại mình.
Từ sau khi ba kẻ họ Lâm chết sạch, lòng ta nhẹ nhõm vô cùng, tâm cảnh cũng dần trở nên bình hòa, thư thản.
Ta nói với Chung Lương Ngọc:
“Ta muốn đến Giang Nam một chuyến.”
“Trà ở vùng đó, hương vị ắt càng đặc biệt.”
“Nếu thuận lợi, ta muốn ở lại đó gây dựng lại sản nghiệp.
Nơi này… rốt cuộc là chốn thương tâm, ta không muốn sống mãi cùng bóng ma quá khứ.”
Chung Lương Ngọc nghe xong, hơi sững người.
Rồi hắn gật đầu:
“Được.”
Thế là, ta lặng lẽ chuyển từng cửa hàng đến Giang Nam.
Lũ trẻ trong sơn trang Tây Sơn, cũng lần lượt theo ta tới đó.
Giang Nam — với ta là một vùng đất xa lạ…
Nhưng cũng là nơi bắt đầu một kiếp mới.
Nơi đây non xanh nước biếc hữu tình,
giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng như suối chảy, nghe sao mà ấm lòng…
Nó không giống tha hương.
Mà giống như — quê nhà đích thực của ta.
Ta ở nơi này…
ở Giang Nam, đã tròn ba năm.
Chung Lương Ngọc vẫn thường xuyên gửi thư cho ta, đều đặn từng phong một.
Ta mỗi bức đều đọc, nhưng nếu bận rộn quá, chưa chắc đã hồi âm đủ tất cả.
Cho đến mùa đông thứ tư qua đi, xuân lại trở về…
Một hôm, ta đang mệt, nằm mơ màng dưới gốc đào nở trong sân, ánh nắng xuân ấm áp rọi qua tán hoa.
Bỗng nghe tiếng Lý bà tử hồ hởi bước vào:
“Phu nhân! Có tin mới —
Tân nhậm Đại nhân của Ty Trà Chính, nay đã được triều đình điều về Giang Nam nhậm chức!”
Ta còn chưa kịp phản ứng.
Lý bà tử ghé sát, mi mắt cong cong, cười rạng rỡ như hoa đào đầu cành:
“Họ Chung.”
-Hoàn-