Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3fulujWJsj
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Sau khi tiểu học, tôi dần hiểu ra nguyên nhân vì năm đó mẹ phẫn nộ vậy.
Vì che chở bảo vệ tôi mà mẹ đã liều mạng đấu tranh gay gắt với bà nội trọng nam khinh nữ.
Nhưng, tôi lại trở thành con dao sắc nhọn, đ/âm tim bà.
Tuy khi đó tôi không biết gì, nhưng vết thương đã xuất hiện.
Cho nên, tôi học việc nhà, nhặt rác kiếm tiền tiêu vặt.
Mẹ thích uống rượu, uống say rồi sẽ phát tiết cảm xúc lên tôi.
Có một thời gian, tôi thậm chí chờ mong mẹ uống rượu say. Bởi vì chỉ có vậy, khi mẹ ngã xuống sofa ngủ say, tôi mới có thể ngắm nhìn bà thật kĩ.
Tôi có thể đến gần bà, không sợ bất ngờ đánh, thật chậm rãi, thật nhẹ nhàng, dụi đầu ngực mẹ.
Ngoại trừ một lần, bà đánh tôi rất dã man.
7
Tôi khỏi , một đường bỏ nhà mới của cha, sau đó nhìn thấy ông đang cầm món đồ chơi Ultraman mặt quỷ với con trai.
Tôi không dám phát ra tiếng, sợ quấy rầy đến hạnh phúc của .
Là cha nhìn thấy tôi, thấy cả những vết thương giấu dưới tay áo mà tôi cố che giấu.
Trong nháy mắt đó, tôi òa khóc, run rẩy vươn tay ra, “Cha ơi, con ôm.”
Cha tôi kinh ngạc, sau đó run rẩy đưa tay vuốt ve vết thương của tôi.
“Cha ơi, con không đấu lại Ultraman rồi, mau giúp con!” Một tiếng gọi lanh lảnh, khiến tay cha khựng lại giữa không trung, cuối cùng ông rút ra.
Tôi luống cuống.
Không thể mẹ biết tôi đây.
Mẹ sẽ đau lòng lắm.
Tôi nghiến răng hất ra khỏi tay cha, sau đó bỏ nhanh chớp.
Tôi không dám nhà.
Gió bấc thổi vù vù, cắt da cắt thịt, khi ngang qua chân cầu, rất nhiều kẻ ăn mày nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt của bọn khiến tôi không dám dừng lại, chỉ cố gắng rảo bước thật nhanh.
Chờ khi tôi phục hồi tinh thần, đã mức tuột đâu mất một chiếc giày.
Là bác hàng xóm tốt bụng phát hiện tôi sắp ch.ết rét trốn sau thùng rác.
Khi bác đưa tôi nhà, mẹ nhìn tôi nhìn kẻ thù, “Không phải mày cha mày ? đây gì?!”
Tôi co rúm lại giải thích, chỉ là không biết nói thế nào.
Cho tận bây giờ, mẹ vẫn vô cùng chắc chắn, nếu nửa đêm tôi không có ở nhà, nhất định là đã cha.
8
Vì thế, bà đứng bật dậy, hùng hổ khoá nhà lại, sau khi đặt báo thức liền ngủ.
Tôi nhìn thời tiết bên ngoài, nhiệt độ khoảng -10 độ, cảm thấy có chút may mắn.
May là tôi đã ch/ết, nếu không, nhốt ở bên ngoài một lúc, chắc là tôi thành người tuyết luôn quá.
Tôi lại nhìn lịch việc của mẹ.
Mẹ có ca chiều mai.
Tôi nhớ lại quá trình trang điểm tuthi đã từng đọc qua trong sách vở.
Khi đó, hẳn là tôi khó nhìn lắm nhỉ.
không biết khi mẹ nhìn thấy thithe của tôi, liệu bà có khóc không?
——
Mẹ của cục cảnh sát đánh thức.
Có lẽ cuối cùng số người thân của tôi.
Tiếng ở đầu bên kia nghiêm nghị đau buồn, liên tục nói vài câu “Xin hãy nén bi thương”.
Mẹ tôi sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên bật cười ha hả, “Nói , Hà cho mấy người bao nhiêu tiền diễn kịch? Lại khiến tôi chú ý đúng không?!”
Mẹ dứt khoát cúp , lẳng lặng ngồi đó, lầm bầm, “ nó lại xe đâm ch/ết chứ?! Chắc chắn là sợ mình giận nên người giả vờ! Tuổi nhỏ mà đã lắm trò lươn lẹo!”
Càng nói, vẻ mặt mẹ lại càng nhẹ nhõm, thậm chí khe khẽ ngâm nga, rồi đứng dậy dọn dẹp nhà .
Thẳng cho đến khi tiếng lại vang lên không dứt.
“Đừng có gọi nữa! Anh nói cho nó biết, nếu bây giờ nó biết đường lăn đây, tôi sẽ không đánh nó!” Bà bắt đầu cảm thấy bất an.
9
Bà vội vàng thu dọn một chút, sau đó lái xe máy hướng nhà cũ của cha, than thở, “Đừng tao bắt mày, cái đồ lang tâm cẩu phế!”
Tôi bay theo ở phía sau, nhìn bà thợ sửa khoá mở , lao đã hét lớn bảo tôi mau lăn ra, lại nhỏ tối tăm trong nhà.
Sau khi bọn li hôn, cha từng đồng ý căn đó của tôi mỗi khi tôi chơi.
Chẳng qua, bây giờ đã biến thành nhà kho.
Vài thứ đồ gia dụng hỏng, mấy món đồ chơi trẻ con sứt mẻ.
Bụi trong khiến mẹ ho khan.
Bà ngây ngẩn, “Đây không phải là của ?”
Mẹ nổi cơn phẫn nộ, cha hỏi cho rõ ràng, lại đột nhiên nghe thấy ngoài truyền đến giọng nói quen thuộc.
Là bà nội và cha.
Chắc hắn bọn đã nhận của cảnh sát.
Bà nội nhàn nhạt nói, “Không có chuyện gì đâu, nghe đã biết đây là trò của con đàn bà đó! Cái bụng nó không biết đẻ, sinh ra một đứa con gái, lại dám vì con ranh đó cãi nhau với mẹ! Bây giờ thấy nhà mình khấm khá lên, cho nên dùng con ranh con kia gây sự chú ý!”
Cha cúi đầu, yếu ớt phản bác, “Nhưng mẹ của hình không đối xử tốt với con bé.”
Bà nội bật cười, trong mắt lóe ra tia độc ác, “Tất nhiên là không tốt rồi! Bao nhiêu năm mẹ khổ cực nhồi nhét đầu , cho nó oán hận mẹ nó, dạy nó nói ra câu kia, bằng không, nếu hai mẹ con nhà nó liên thủ lại, sau chịu phụng dưỡng báo hiếu con?”