Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/2VioWRI3QK
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cô giáo thở dài, giúp tôi thư viện tìm tài liệu của công việc điểm tuthi, còn phép tôi ngồi văn phòng buổi để xem các cuộc phỏng vấn về người làm nghề này.
Cô cùng tôi xem một buổi chiều, đó tháo kính xuống, trịnh trọng nói, “Hỉ Nhạc, mẹ của em rất lợi hại.”
“Đó là chuyện nhiên ạ!” Giọng tôi tràn đầy tự hào, thậm chí vô cùng chờ mong ngày đó.
Mẹ cô giáo chủ nhiệm thuyết phục, không tình nguyện lớp tôi tham dự buổi họp phụ huynh.
Lần đầu tiên, chỗ ngồi của tôi dán tên của mẹ.
Mà tôi ở phòng phát thanh trường, luyện luyện lại.
15
tay tôi là bản thảo ba dày kín chữ, đó là lời thương cùng suy nghĩ của tôi dành mẹ.
Tôi muốn nói với mọi người là, tôi mãi tự hào về nghề nghiệp của mẹ.
Không biết xong mẹ có cảm động tới mức ôm chầm lấy tôi không.
Liệu mẹ có khóc không nhỉ?
Tôi thấp thỏm chờ mong, hắng giọng, giới thiệu đơn giản, “Mẹ tôi là một chuyên gia điểm tuthi.”
Tôi còn chưa nói xong, mẹ lao tới như một trận gió lốc, vừa b/óp cổ tôi vừa hét ầm ĩ, “Mày định phải khiến tao mất sạch mũi thì mới hả dạ ?”
Mẹ túm tóc lôi xềnh xệch tôi ra ngoài, còn thuận tay vớ lấy xấp giấy bàn hung hăng nện xuống người tôi.
Mic còn chưa tắt.
Tôi các bạn học ùa ra đứng chật ních ở hành lang, chen nhau trước các cửa sổ để nhìn rõ.
Nghi hoặc, không cam lòng, ấm ức thời đồng loạt dâng lên. Tôi có cảm giác bản thân lột sạch quần áo, tra tấn tinh thần trước mọi người.
làn nước , tôi không hiểu nổi.
Rõ ràng luyện ở lớp, các bạn đều cảm động tới mức bật khóc nức nở.
Vì mẹ lại không muốn chứ?
Đó chính là tình sâu sắc mà một cô bé dành người mẹ của mình mà.
16
Video dượt cuối cùng vẫn được cô giáo chủ nhiệm gửi tới.
Tôi đứng bục giảng, xúc động trình bày lời mẹ chưa bao giờ :
“Công việc của mẹ rất bận rộn, cũng rất nặng nhọc, thường xuyên phải trực đêm. Người khác đều nói mẹ xui xẻo, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ .”
“Mẹ là người chữa trị tâm hồn, mẹ giúp người ch.ết có thể ra thanh thản và trọng , khiến người ở lại an lòng tiễn biệt thân nhân.”
“Mẹ là nữ thần bảo vệ, cũng là người tôi đời.”
“Tại đây, tôi muốn nói với mẹ: Mẹ, con xin lỗi khiến mẹ đau lòng. Con mãi mãi mẹ.”
Lời bày tỏ từ quá khứ được gửi tới tương lai, một cách quá đỗi muộn màng.
Trải qua bao nhiêu năm tháng, sự thật cuối cùng cũng được phơi bày.
Lời xin lỗi của tôi.
tôi ch.ết.
Cuối cùng mẹ cũng .
Nhưng hình như mẹ chẳng còn tỉnh táo nữa.
Hết lần này lần khác, đăng tin tìm người, còn ôm con gấu bông kia vừa khóc vừa , tự nói chuyện một mình.
“Nhìn xem, con gái tôi nói rằng con bé tôi đời đấy.”
Thật đáng tiếc, tôi lắc đầu.
Hiện tại, hình như tôi không còn mẹ nhiều như nữa.
17
một ngày nắng vàng rực rỡ, ánh sáng cuối cùng cũng rọi được căn nhà im lìm vẩn mùi ẩm mốc.
Nhưng mẹ như chẳng ngửi gì, chỉ cố gắng chau chuốt bản thân thật tươm .
Mẹ dùng lọ kem nền đặc chế kia, tô son môi đỏ mọng, khuôn trắng bệch gợi lên một nụ gượng gạo.
đó, mẹ ôm hũ tro c.ốt của tôi, cầm khăn tay nhẹ nhàng tỉ mẩn lau chùi, không bỏ sót bất cứ chi tiết nào.
Tôi cảm có điều không ổn, nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể trơ theo mẹ tới nhà của cha.
Bên , bọn họ đang tổ chức sinh nhật.
Một đám người vây quanh đứa bé kia, hát vang bài hát “Chúc mừng sinh nhật”.
Mẹ ở bên ngoài yên lặng lắng .
Rồi đột nhiên, khẽ.
Không biết là đang hỏi ai.
“Năm đó, có phải Hỉ Nhạc cũng tận chứng kiến như ? Có phải con bé rất đau lòng không? Cha nó nhanh như có một hạnh phúc mới, dựa đâu chứ?”
Tôi cụp , đưa tay chạm lên vị trí trái tim.
May quá.
không còn đau như lần đó nữa.
Mẹ vọt phòng, như một vị hung thần bất ngờ không mời mà .
Không giống mẹ ngày thường chút nào.
Đầu tiên nội ngẩn ra, phản ứng lại thì hai tay chống hông, hét lớn, “Mau cút , đừng tự rước lấy nhục nữa!”
Mẹ , tiếng càng lúc càng lớn, đó che giấu hận ý nồng đậm.
Dưới ánh kinh ngạc của mọi người, mẹ vung tay hất tung bàn ăn, rồi sải từng bước dài tới bên cạnh đứa bé con kia.
Thằng bé cầm robot Transformer chạy trốn phía cha mẹ mình, gương điểm trắng bệch cùng đôi môi đỏ chót của mẹ dọa sợ, khóc thét.
“Thứ rẻ tiền, không có cửa so với Hỉ Nhạc của tôi!” Mẹ xắn tay áo, cầm đồ ăn ném thẳng người ở đó.
“Đủ rồi! Cô lại phát điên cái gì đấy?!!” Cha siết chặt cổ tay mẹ, đẩy mẹ ngã xuống đất.
“Ông còn nhớ Hỉ Nhạc ngày đó không? ấy con bé còn nhỏ như ! Vì ông không chịu nó ở lại một đêm?! Ông có biết hôm đó lạnh thế nào không?” Mẹ gằn từng chữ, chất vấn.