Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4VTsvFzhd3
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mẹ như bị sét đánh, đứng sững tại chỗ.
phản ứng lại, bà đã lao khỏi nhà, siết chặt cổ bà nội, “Hoá ra là mụ già bà giở trò! Tôi đã mà, sao nhỏ lại biết câu !”
người phụ nữ vật lộn quát mắng nhau, thẳng cha tách được bà nội và mẹ ra.
Mẹ như người mất hồn ngồi bệt xuống đất, mãi mới khàn khàn cất tiếng, “ thực sự không ở chỗ của mấy người sao?”
Bà nội tức giận, “Có tôi ở đây, đừng hòng con nha đầu được bước cái nhà này nửa bước!”
Mẹ tôi dường như nhớ buổi tối nhiều năm trước, thì thào tự hỏi, “… mùa đông năm ấy, của tôi, con đã đâu?”
Không ai có trả lời bà.
10
Mẹ thẫn thờ ra khỏi cửa, run rẩy cầm điện thoại gọi dì Lưu, lắp bắp kể lại chuyện này, “Cậu xem, con có đâu được chứ?”
Dì Lưu trấn an bà: “ thông minh, chắc là giận dỗi với cậu nên đến nhà bạn ở tạm mấy hôm thôi.”
Như được uống thuốc trợ tim, cuối cùng mẹ khôi thần sắc, “Đúng, nhất định là như , chỉ muốn tôi phải cúi đầu dỗ dành thôi!”
Tôi đột nhiên cảm chỗ sâu nhất trong cơ mình đột nhiên trào ra một loại năng lượng.
có lẽ gọi là sự áy náy của người mình yêu nhất.
Tôi tinh tế cảm nhận được, không nhiều lắm, nhưng đã đủ tôi có linh lực tiếp tục theo bên cạnh mẹ.
Tôi mẹ một cửa tiệm bán hàng tạp hóa, mua một con bông đáng yêu, trong mắt như trào ra tình mẫu tử, “Chờ về nhà, mình sẽ tặng con con bông này.”
Tôi đưa tay khẽ chạm con .
Thật mềm mại.
Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn một con bông xinh đẹp như .
Tôi nhìn mẹ cố nén bất an , thay đồng xong liền bước nhà tang lễ.
Thithe tôi đang nằm ở , được vải trắng che phủ.
Trước tiên, mẹ xốc vải che ở chân lên, lộ ra một “bãi” máu thịt bị nghiền nát đến không hình thù.
Bên cạnh đã có người không nhịn được mà nôn ra.
Mẹ vẫn trấn tĩnh.
Năng lực việc của bà mạnh, lại có kinh nghiệm lâu năm, bà bình thản lấy ra dụng cụ chế chuyên dụng.
Mẹ mất một lúc lâu mới có hồi lại, sắp xếp xương cốt chân đâu .
11
Kế tiếp là thân.
Một vết thương lớn ngay giữa bụng thithe, ruột tràn ra ngoài.
Mẹ thay một đôi găng tay khác, lại cẩn thận khâu lại, cảm thán, “Gầy quá, vừa nhìn đã biết là cơm ăn không đủ no rồi.”
Tôi đưa tay xoa bụng.
Quả đúng là như .
Trước ngày sinh nhật mẹ, để gom tiền mua quà tặng bà, một ngày tôi chỉ ăn một bữa, hầu hết thời gian chỉ uống nước suông đỡ đói, tất nhiên lại càng thêm gầy.
xong thân, mới đến khó khăn nhất, chính là đầu.
“ gương này thảm, có lẽ chúng ta phải dựng lâu lắm đây.” Một nhân viên thử việc khiếp sợ .
Mẹ trừng mắt nhìn cô ta một cái, lập tức nhắm mắt lai, thành kính chắp tay, “Dù có thế nào phải hồi lại, bằng không sao người thân của họ có nhẫn tâm nhìn chứ?”
“Đến bây giờ vẫn chưa có người nhận thithe đâu. sáng nay cảnh sát đã cố liên lạc với người nhà, nhưng vô dụng.” Người kia nhỏ giọng phản bác.
Mẹ không trả lời, chỉ im lặng hoàn thành nghi thức.
Mọi người thành kính cúi đầu.
Mẹ hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vén tấm vải trắng phủ trên tôi.
“AAAA!” mắt bà tối sầm, chân mềm nhũn.
Bà ngã ngồi xuống đất, mãi một lúc lâu mới hồi lại tinh thần, không tin nổi chỉ thithe của tôi, “Cô … Cô tên gì?”
“Hình như tên là Hà , hay đúng không. Chị sao ?”
Mẹ như con rối đứt dây, cố gắng đứng lên, đôi mi run rẩy, vẻ trắng bệch, vươn tay muốn vuốt ve khuôn tôi.
Nhưng thật đáng tiếc, tôi chỉ là một đống thịt, chỉ cần chạm khẽ là sẽ vỡ nát.
, mọi người khó hiểu nhìn mẹ phun ra một ngụm máu, mắt đỏ tươi, thống khổ hét một tiếng thật to. Lời bà hét không rõ, chỉ mơ hồ vài tiếng, “ … Mau mở mắt ra nhìn mẹ !!!”
Tôi lạnh lùng nhìn mẹ gục xuống vai tôi rên rỉ, cuối cùng ngất giữa đống máo thịt, trong lòng lại có một tia vui sướng.
Hoá ra, mẹ sẽ rơi nước mắt vì tôi.
12
Đây là ngày thứ ba mẹ tự nhốt mình trong nhà.
Vô vàn áy náy như nước lũ mạnh mẽ tràn cơ tôi.
Tôi thử vung tay, dường như khơi lên được một ngọn gió nhẹ.
Cảnh sát đã gọi điện nhiều lần, cần người nhà đến lĩnh di vật của tôi.
Nhưng mẹ coi như không , chỉ lặp lặp lại một câu, “Con gái tôi không ch/ết! không ch/ết được!!! Con chưa nhìn bông tôi mua ! chưa được lời xin lỗi của tôi!”
Mẹ dùng tay bưng chặt lấy , những giọt nước mắt bi thương theo kẽ ngón tay chảy xuống.
Mẹ cứ như nằm trên giường của tôi, ôm chặt chăn gối và quần áo của tôi, dùng sức hít một hơi thật sâu.
Mãi cảnh sát mang theo di vật của tôi tìm tận nhà, mẹ đã chẳng sức để đứng lên nữa.
Tóc tai rối bù, dáng vẻ tiều tụy.