Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9zphGkqkO8

119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
16
Mấy trước tôi còn nghĩ mãi, không hiểu Chu Gia Ninh lại thành ra như thế. giờ tôi hiểu rồi… Có những người, vốn dĩ không có trái tim. Họ quen nhận rồi, nên chưa nghĩ đến chuyện cho. Chỉ cần bạn dám cho mình dù chỉ một chút, trong họ, bạn phạm tội trời không dung, đất không tha.
Có lẽ bản tính nó vốn vậy — xấu từ gốc.
Sau hạ cánh, tôi vừa bật máy lên, điện thoại nổ tung hàng loạt cuộc gọi.
Vừa nhấn nghe, tiếng hét của em gái vang lên như muốn xuyên thủng màng tai tôi: “Chị mau lên xem vòng bạn bè đi! Xem con gái Chu Gia Ninh của chị làm cái kìa! Đúng là loại ăn cháo đá bát…”
Tôi mở vòng bạn bè. Dòng trạng thái mới nhất được đăng một tiếng trước hiện lên. Là một bức ảnh — kèm theo vài dòng chữ. Nhẹ hều, lại chém đứt sạch sẽ hai mươi năm tình mẹ con giữa tôi và nó.
Trong ảnh là Gia Ninh, khoác tay Chu — nó. Bên cạnh là đứa con của người đàn bà . Bốn người dựa sát vào nhau, tươi như một gia đình trọn vẹn.
Mà dòng chữ đi kèm… lại cay độc đến mức đỏ :【Tình cha như núi Thái Sơn, hôm nay Chu Gia Ninh tôi chính thức nhận tổ quy tông nha. Giờ đây, ấm áp từ mẹ kế, chân thành trong em trai, cũng đủ để lấp đầy những năm tháng trống rỗng vừa qua rồi… So với nhạt của ai kia, tấm chân tình mới đáng quý làm .】
Tôi sau lập tức gọi cho nó. Nó máy ngay — rõ ràng biết chắc tôi sẽ tìm nó.
“? Sốt ruột rồi à?” Giọng điệu đắc ý đến mức đáng ghét, “Hối hận rồi ? Muộn rồi! Mẹ làm tổn thương con trước!”
Tôi cố đè lửa giận, thẳng: “Chu Gia Ninh, con mau tránh xa Chu ra. Anh ta tuyệt đối không phải người tốt. Chắc hẳn bây giờ —”
Chưa kịp hết, nó khẩy cắt ngang: “Đủ rồi! con tốt mẹ gấp trăm lần! Ông ấy bảo sẽ cho con khởi nghiệp, sau con chẳng cần đi làm cái chỗ rác rưởi kia ! À đúng rồi, con nghỉ việc rồi! Nghỉ mới biết mẹ và giám đốc con là bạn học cũ! Có quan hệ mạnh như vậy mẹ giấu con làm ? Mẹ độc ác đấy! Nếu mẹ sớm, con cần phải khúm núm ở đơn vị ? Từ nay về sau, giữa chúng ta không còn liên quan hết! Mẹ tự mà với số hưu chết tiệt của mẹ đi! Xem mẹ trụ được mấy năm!”
Lời nó , làm tôi nghẹn đến mức tất cả lời cảnh báo còn lại đều nuốt ngược vào lòng, chỉ thốt ra một câu: “Từ nay về chỗ rồi, thế ra dọn khỏi nhà mẹ nhé.”
Chu Gia Ninh bật mỉa: “Hừ, cái nhà rách nát , mẹ có năn nỉ con cũng chẳng thèm ở! Hành lý con cũng không cần, con rồi, đồ mới ông ấy mua hết! Tốt nhất từ giờ đừng liên lạc,… cả đời cũng đừng gặp lại nhau.”
17
Từ về sau, vòng bạn bè của Chu Gia Ninh liền biến thành chiến trường khoe mẽ. Check-in du lịch, khai trương khởi nghiệp rình rang, khui hộp mỹ phẩm cao cấp và túi hàng hiệu bản giới hạn…
bài bài đăng lên, như thể muốn tuyên bố với cả thế giới rằng mình sung sướng đến nhường nào.
Tôi xem dòng, đến cuối chỉ lùng một tiếng, rồi thẳng tay chặn luôn.
Từ , tôi đầu cuộc đời của riêng mình.
Cảm giác tiêu cho chính mình — là quá sướng. Tôi đăng ký học lái xe, lấy được bằng rồi sắm một chiếc QQ nhỏ gọn. Không cần sang, chỉ cần tiện.
Tôi còn ghi danh lớp đại học người già, tập viết chữ, học vẽ quốc họa, trôi qua nhẹ nhàng mà thảnh thơi.
Tôi thậm chí còn lên sẵn kế hoạch, đợi trời một chút sẽ bay thẳng đến Tam Á để tránh rét phương Bắc, đón nắng phương Nam.
Hôm , tôi mặc áo lông chồn, khoác túi mới mua, tản bộ dưới khu nhà, lại bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc xuất hiện — Chu Gia Ninh. Nó bây giờ và những hình ảnh lộng lẫy trên vòng bạn bè, hoàn toàn không phải một người. Cả người nó giờ gầy rộc, sắc mặt vàng vọt, tóc bết dính da đầu, một tay còn ôm chặt hông bụng, như thể đau dữ dội.
Vừa thấy tôi, nó lập tức sáng rỡ, lao tới như được cọng rơm cứu mạng: “Mẹ! Con nhớ mẹ quá!”
Nó vươn tay ra như đứa trẻ bị uất ức, mong được ôm an ủi.
trước, nhìn nó thế , chắc tim tôi thắt lại vì xót xa. hiện tại, tôi chỉ ghê tởm nó, như một phản xạ tự nhiên gặp một người lạ bất ngờ lao tới.
Tôi vô thức lùi lại một bước, né bàn tay vươn tới của nó, giọng như băng: “Có chuyện không?”
Chu Gia Ninh quỳ rạp dưới chân tôi, khóc đến đứt gan đứt ruột: “Mẹ ơi, con bị lừa rồi! Cả nhà bọn họ đều là lũ lừa đảo!”
Hóa ra đứa con nhỏ của Chu bị bệnh nặng, cần tìm thận gấp nên mới vờ vĩnh thân thiết, lấy lòng Gia Ninh đủ kiểu. Đống túi xách, mỹ phẩm, chỉ là hàng trộn, hàng rep 1:1. Màn ‘khởi nghiệp’ hoành tráng cũng là trò dàn dựng, thuê người diễn cho ra vẻ. Tất cả chỉ để lừa Chu Gia Ninh đồng ý hiến thận cho con anh ta. Tệ cả là trong lúc Gia Ninh nằm viện, đầu óc mơ màng, Chu còn mượn danh nghĩa giúp mở công ty, dụ nó ký cả xấp hồ sơ, âm thầm vay tín dụng 20 vạn. Sau mọi việc xong xuôi, Chu dắt theo người đàn bà kia đứa con biến mất không chút dấu vết.
ra tôi biết từ đầu việc Chu tiếp cận con gái là có mục đích. không ngờ, hắn lại đê tiện đến mức .
“Mẹ ơi, bọn đòi nợ gọi điện dọa con mỗi , bảo không trả được sẽ bán con đi! Mẹ cứu con với!”
Tôi nhếch môi , tanh: “Mẹ còn đâu mà cứu? mồ hôi nước mẹ cả đời, dùng nuôi chó còn biết ơn .”
Chu Gia Ninh đảo nhanh, như vớ được chiếc phao cuối : “Nhà mình chẳng phải vẫn còn căn hộ ? Bán đi trả nợ, dư chút thuê phòng nhỏ cũng được mà! Sau con có , nhất định sẽ mua lại cho mẹ, gấp đôi, gấp mà hiếu kính mẹ !”
Tôi nhìn dáng vẻ tả tơi của nó, lòng dậy lên trăm ngàn cảm xúc. Dẫu , nó cũng là đứa con gái tôi cưng chiều suốt 25 năm, cái thứ tình mẹ con ấy — bị chính tay nó xé nát không còn mảnh nào.
Tôi im lặng một lúc lâu, rồi chậm rãi mở miệng: “Được. Con ở đây chờ mẹ. Mẹ đi hỏi thử bên môi giới xem nhà mình giờ còn đáng giá bao nhiêu, xong xuôi mẹ quay lại.”
Chu Gia Ninh mừng rỡ gật đầu: “Con biết mẹ thương con nhất mà! Mẹ đi nhanh rồi về nhé! Con đói rồi, thèm ăn canh sườn dưa cải mẹ nấu…”
Tôi quay đầu lại, mỉm vẫy tay với nó. Nó cũng ngây thơ giơ tay vẫy theo, mà chẳng hề hay biết — có lẽ đây là lần cuối chúng tôi gặp nhau.
Tôi xe thẳng đến sân bay, điểm đến là Tam Á.
Nơi có trời xanh biển biếc kia, khiến tôi rung động. Có , suốt phần đời còn lại, tôi sẽ chọn ở mà an dưỡng ấy chứ.
Sắp đến giờ lên máy bay điện thoại đầu rung bần bật — đoán thôi cũng biết là loạt cuộc gọi “cứu mạng” của Chu Gia Ninh. Nó chắc phát điên rồi.
hôm qua tôi vừa ký giấy bán nhà rồi. Hôm nay là lần cuối tôi ghé về để giao sổ, sẽ không còn lần quay lại nào .
Tôi vuốt nhẹ màn hình, tắt nguồn, nhét điện thoại vào đáy lô.
Qua khung kính sân bay, ánh nắng rọi vào mặt tôi ấm đến bỏng rát.
Chu Gia Ninh, đoạn đường sau … mẹ không đi con . Một ra đi, đầu không ngoảnh lại.
Làm điều mình yêu, yêu điều mình làm. Vậy mới là lẽ đúng đắn.
(Toàn văn hoàn)