Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9f8qKa506B
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mặt mẹ tôi tái mét. Bà ta lập tức đoán ra tôi định nói gì, vội vàng lao đến bịt miệng tôi, nhưng bị bố tôi chắn lại.
“Mẹ kể với con rồi, hồi trẻ mẹ bị bố đánh đến sảy thai! Là bố g.i.ế.c c.h.ế.t em trai em gái con! Bố là kẻ g.i.ế.c người! Hồi đó bố không đi làm, chỉ biết cờ bạc, mẹ còn nói bà ấy bị mù mới đi theo bố!”
Bố tôi vừa sốc vừa giận quay lại nhìn mẹ tôi, bà ta cuống cuồng chối: “Con bé nói linh tinh đấy! Anh đừng tin nó!”
“Con không nói linh tinh! Mẹ còn kể rõ là lúc đó con mới hai tuổi, là mùa hè! Con nhớ rõ mà!”
Những điều mẹ tôi kể chưa chắc đã hoàn toàn là bịa đặt, mà thường là bóp méo một phần sự thật rồi đem ra kể với tôi, nên nghe vào rất giống thật.
Bố tôi nghe tôi kể rành rọt như vậy, thì không thể nào là do người khác bịa đặt nói hùa, chỉ có thể là do chính mẹ tôi nói.
“Cái thai đó rõ ràng là do em trượt chân ngã cầu thang mà mất! Anh đã đánh em khi nào? Anh đã cờ b.ạ.c khi nào?”
“Đại Khánh, anh nghe em giải thích…”
“Tôi còn thắc mắc sao con bé từ nhỏ đã không thân với tôi! Cô còn nói gì với nó nữa không? Những lời nó nói với bên nhà nội, cũng là cô dạy nó chứ gì?”
Đêm đó hai người cãi nhau suốt đêm trong phòng khách. Tôi ở trong phòng nghe, mẹ tôi lúc thì gào to, lúc thì khóc lóc, cuối cùng rấm rứt thừa nhận rồi lại tìm cách biện minh:
“Em làm vậy là vì muốn tốt cho con! Con gái thì phải biết yêu thương người khác!”
“Có sao đâu chứ? Đều là người trong nhà, nó còn nhỏ, tính cách có hơi khó chịu cũng đâu sao!”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Bà ta cứ thế khăng khăng mình không làm sai.
Đêm đó bố tôi nổi giận bỏ ra khỏi nhà, đóng sầm cửa lại.
Mẹ tôi thì ngồi lại phòng khách khóc một lúc lâu, vừa tủi thân vừa lẩm bẩm: “Không ai hiểu mình”, rồi lặng lẽ đi ngủ.
5.
Sáng hôm sau, bà nội đến sớm.
Bà nội vốn không thích tôi, cũng kéo theo việc không ưa mẹ tôi.
Nhưng không phải lúc nào bà nội cũng không thích tôi.
Mẹ tôi từng kể, sau gáy tôi có một vết sẹo, là vì khi tôi mới biết đi, bà nội bế tôi ra đầu làng xem người ta đánh bài, mải xem quá nên không biết tôi tự đi đâu mất, rồi bị ngã từ bậc thềm xuống.
Bà ta còn nói sau khi mới sinh tôi, chưa ra cữ xong, bà nội đã tìm cách hành bà ta đủ kiểu, ghét bỏ vì tôi là con gái, vô cớ gây sự làm khó dễ.
Tôi không biết mấy lời đó là thật hay không nhưng trong ký ức của tôi, bà nội sống một mình ở quê, mỗi lần bố đưa tôi về, bà đều chuẩn bị mâm cơm tươm tất đãi hai bố con.
Cho đến sau này tôi càng lớn thì càng hay nói lời khó nghe, bà ấy mới không muốn để bố đưa tôi về nữa.
Bà nội vừa đến là tôi biết ngày lành của mẹ tôi kết thúc rồi.
[ – .]
“Tiểu Huệ, nghe nói con lén lút nói gì đó với Tĩnh Tĩnh à? Nói gì thế, nói cho mẹ nghe với.”
Mẹ tôi thoáng sợ hãi, bà ta xưa giờ vẫn sợ bà nội tôi: “Mẹ, con bé…”
“Bà nội! Bà tới xin lỗi mẹ con à?”
Tôi chạy đến kéo bà nội ngồi xuống sofa: “Bao nhiêu năm rồi, tuy bà làm chưa đúng nhưng chỉ cần bà xin lỗi mẹ con một câu, mẹ con nhất định sẽ tha thứ cho bà!”
Ánh mắt bà nội sắc như dao, dồn thẳng về phía mẹ tôi.
Mẹ tôi đứng bên cạnh, muốn kéo tôi đi nhưng không dám.
“Tĩnh Tĩnh, con nói cho bà nội nghe, mẹ con bảo bà nội sai ở chỗ nào?”
Tôi kể hết tất cả những điều mẹ tôi từng nhồi vào đầu tôi suốt bao năm, kể cả chuyện bà ta bảo bố tôi cờ bạc, đánh người, nói bà nội ngược đãi mình, lại còn nói nhà chú út tuy có tiền nhưng tiền đó không sạch sẽ, rất có thể công trình mà chú ấy nhận đã ăn bớt vật liệu…
Bà nội tức đến c.h.ế.t đi sống lại, đặc biệt là lúc nghe đến chuyện mẹ tôi từng bảo chú út ăn bớt vật liệu xây dựng. Bà lập tức dúi cho tôi mười tệ, bảo tôi xuống mua đồ ăn vặt.
Mẹ tôi biết phen này khó mà thoát được, đứng ở cửa kéo tay tôi, đầy vẻ tủi thân: “Tĩnh Tĩnh à, sao con chẳng thương mẹ chút nào vậy?”
“Mẹ ơi, con thương mẹ lắm chứ, con còn bảo bà nội xin lỗi mẹ nữa mà! Con ở đây thì bà nội ngại mất, con đi liền đây!”
Tôi vừa nói vừa gạt tay bà ta ra.
Cửa vừa đóng lại sau lưng, bên trong liền vang lên tiếng quở trách đanh thép.
Tôi mua một que kem, ngồi trong công viên dưới lầu, nghĩ đến những chuyện ngu xuẩn mình đã làm ở kiếp trước.
6.
Nhà chú út tôi gần như cả đời đều nghèo, mấy năm gần đây mới khá lên một chút nhờ nhận một công trình, làm chủ thầu nhỏ.
Trước đây mỗi dịp Tết, cả nhà đều về quê ăn Tết ở nhà bà nội. Vì bố tôi lương cao hơn chút, mẹ tôi lúc nào cũng ngẩng cao đầu, lời nói hành động đầy vẻ kênh kiệu.
Năm nào trước khi về quê bà ta cũng kể với tôi nhà chú út xấu xa hèn hạ cỡ nào, thậm chí hồi chưa cưới còn cố ngăn cản bà ta lấy bố tôi.
Thế là năm nào lên bàn ăn, tôi cũng mang những lời bà ta nhồi vào miệng lặp lại y chang. Chú út và thím là bề trên, không thể chấp trẻ con, nhưng vì vậy mà sau này nhà chú út cũng không còn muốn về nhiều nữa.
Vì chuyện này, bà nội càng ghét tôi hơn.
Dạo gần đây tình hình nhà chú út khấm khá, thím tôi cũng có thể ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu trước mặt mẹ tôi, mẹ tôi thấy khó chịu nên lại càng len lén nói thêm với tôi đủ thứ.
Chẳng bao lâu sau, công trình chú út tôi nhận thực sự xảy ra chuyện.
Công nhân gặp tai nạn lao động, báo cảnh sát rồi, vụ việc đang được điều tra. Nhưng người nhà nạn nhân suốt ngày đến nhà chú tôi gây sự, thậm chí đe dọa.
Lúc đó, chú út đưa cả nhà đến ở tạm nhà tôi. Không biết người nhà công nhân tìm được địa chỉ bằng cách nào, họ lừa mở cửa rồi xông vào bắt mẹ tôi, cầm d.a.o uy hiếp.
Trong nhà khi ấy chỉ có tôi, thím tôi và mẹ tôi.