Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10t3CFo17o

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

1.

Khi nghe những lời , tôi thời sững sờ tại chỗ, có chút lúng túng chỉnh vạt áo.

Chiếc áo sơ mi hoa tôi đặc biệt lấy từ trong tủ ra vào sáng để ngày , giờ đây như trở thành một trò cười.

Thấy tôi đột nhiên đứng yên, cô con út thắc mắc:

– Mẹ, sao mẹ còn chưa vào bếp? Không nói là đợi bọn con về mẹ sẽ làm món sườn xào chua ngọt sở trường của mẹ sao?

Quả thật là có chuyện .

Nửa tháng trước.

Tôi đang làm việc nhà thì các con đột ngột gọi điện về.

Chúng nói rằng, ngày của tôi và ông nhà sắp tròn 35 năm, chúng dự định bay về nước tổ chức một ngày đáng nhớ cho chúng tôi.

Tôi lo lắng đường xa cách trở, vốn định từ chối, chúng tôi không hiểu thời thượng.

Theo cách nói của người thành phố, đây gọi là lễ san hô, tượng trưng cho hôn nhân của chúng tôi quý giá và đặc biệt như san hô, cần được ăn mừng.

Các con tôi đều làm ăn ở nước ngoài, quanh năm suốt tháng chẳng gặp mặt được bao lần.

Nghĩ đến việc có thể nhân dịp nhìn thấy chúng, tôi liền đồng ý.

Cô con út vui vẻ nói:

– Mẹ, cứ quyết định nhé. Đến lúc con về, định ăn sườn xào chua ngọt mẹ làm!

món sườn xào chua ngọt , sáng sớm tôi chạy khắp ba khu chợ, chỉ để mua được thịt heo bản địa không bị hôi.

Trước khi ra ngoài, con cả ăn đậu phụ Ma Bà, con thứ hai thì đòi gà Kung Pao, tôi mua luôn nguyên liệu về.

Thế , hàng xóm nói rằng chúng tôi đi mua đồ chỉ để tìm cớ đuổi tôi ra ngoài, nhằm chuẩn bị một bất ngờ.

Để thuyết phục tôi, còn lên mạng tìm vài video, trong các con tạo bất ngờ cho mẹ nên cố tình bày chuyện để mẹ ra ngoài, đợi mẹ về là lập tức tặng quà bất ngờ.

Trong video, cả gia đình vui vẻ hòa thuận khiến tôi không kìm được mơ tưởng mình cũng sẽ nhận được bất ngờ như .

không ngờ, khi tôi mở cửa bước vào nhà, thứ đón chào tôi là những lời trách móc nặng nề.

Ông nhà rít một hơi thuốc, giận dữ chỉ vào tôi:

– Bà còn ngớ ra làm gì? Không thấy cả nhà đang đợi bà cơm à?

– Thật là xui xẻo, tâm trạng đang vui bị bà làm cho mất hết cả vui.

Nghĩ đến những video xem ở nhà hàng xóm, tôi nắm chặt tay, vẫn thử tranh thủ cho mình một chút:

– Lý Huy, ngày của chúng ta, hay là mình ra ngoài ăn nhé?

Ông lập tức quăng gạt tàn:

– Ra ngoài ăn không tốn tiền chắc?

– Trương Lệ Phương, bà bị sao ? Các con khó khăn lắm mới về nhà một lần, bà còn giở trò giận dỗi à?

Tôi mở miệng định giải thích, chưa kịp nói, con út xen vào:

– Mẹ, con biết ngày của mẹ mẹ còn vào bếp tự , mẹ cảm thấy tủi thân. mẹ cũng nghĩ cho bọn con chứ!

– Bố cả đời đi làm thuê, về già nên được nghỉ ngơi. Bọn con thì qua mới xuống máy bay, giờ còn đang mệt lệch múi giờ, thật sự không thể giúp mẹ được!

Tim tôi như bị bóp nghẹt.

Ông nhà vốn trọng nam khinh nữ, việc gì cũng ưu tiên hai đứa con , tôi luôn cảm thấy áy náy với con út nên yêu thương .

Năm tốt nghiệp cấp hai, ông con học nhiều cũng vô dụng, bắt nghỉ học để lấy chồng.

Chính tôi ngày đêm rửa bát thuê, mới có tiền cho đóng học phí.

Cũng chuyện ông phát hiện tôi giấu quỹ riêng, lần đầu tiên ra tay đ/á/n/h tôi.

Lần tôi bị đ/á/n/h rất nặng, con út biết được, khóc nói:

– Mẹ, sau con có tiền, con định sẽ hiếu thảo với mẹ.

Sau , đậu vào trường đại học tốt trong nước, nhờ vào sự cố gắng của mình ra nước ngoài du học, định cư ở nước ngoài, từ không nhắc chuyện nữa.

Tôi cũng chẳng để tâm.

Phụ nữ lớn tuổi ở đây ai cũng như cả, chỉ cần con được tốt, chúng tôi làm cha mẹ thế nào cũng chẳng sao.

nghĩ đến cảnh rồi ở nhà hàng xóm, con của bận rộn chuẩn bị, quyết không cho động tay vào việc gì, tôi cảm thấy nghẹn ngào, không thốt nên lời.

Tôi cố gắng bình tĩnh, đặt túi đồ mua lên bàn:

– Tôi ăn cả đời rồi, tôi ra ngoài ăn.

Nghe thấy , con cả lập tức nổi nóng:

– Không chứ, mẹ. Bọn con về là để mừng ngày của mẹ, mẹ không chịu cho bọn con một bữa cơm? Có bà mẹ nào như mẹ không?

Con thứ hai cười lạnh:

– Đúng đấy, ngày của mẹ chúng con bỏ cả mấy chục vạn tiền làm ăn, nói bỏ là bỏ. Mẹ đi hỏi thử xem, có đứa con nào đối xử với mẹ mình tốt như bọn con không?

Tôi cúi đầu, định nói thì một tát của ông nhà giáng xuống:

– Trương Lệ Phương, bà còn cố chấp à? đ/á/n/h mới biết nghe lời không? Còn không mau vào bếp cơm!

Gò má tôi bỏng rát.

Đau đớn hơn cả là hai đứa con vẫn nằm dài trên ghế sofa chơi game như không thấy gì, còn con thì vẻ mặt khó xử, khuyên tôi nên biết nghĩ cho đại cục, đừng gây chuyện với ông nhà vào ngày vui như .

mạnh tay nhét xẻng ăn vào tay tôi:

– Mẹ, bọn con khó khăn lắm mới về, mẹ coi như bọn con chịu đựng một chút, được không?

Tùy chỉnh
Danh sách chương