Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

4.

Ăn xong bữa tối, Tiểu Trạch lái xe đưa tôi .

Vừa đến trước nhà mình, tôi đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng từ bên trong.

Giọng của đặc biệt cáu kỉnh:

làm lâu như , chỉ được một bát cháo, còn tôi chan xì dầu ăn, hôm nay kỷ niệm ngày cưới của tôi, tôi ăn thế này à?

Con trai cả mất kiên nhẫn:

– Ở nước quen ăn đồ Tây rồi, con nào biết món Trung Quốc , ăn ăn, không ăn thôi!

đập mạnh đôi đũa xuống bàn:

– Tôi không ăn, coi tôi thùng rác chắc?

Con trai thứ hai bực :

ăn kêu đắt, gọi đồ ăn lại không vệ sinh, thế nào?

chỉ vào nguyên liệu trong :

– Tôi đã ăn thịt ăn rau, nếu được nửa tay nghề của Trương Lệ Phương tôi đã không phải nhịn đói đến giờ!

Cô con gái út oán trách:

còn dám , nếu không phải tại tát mẹ, mẹ từ chối ăn cho , hại con không được ăn món sườn xào chua ngọt yêu thích!

Khuôn mặt đầy vẻ giận:

– Liên quan gì đến ? Không phải tại không chịu giúp ấy sao? Mấy món ấy mua đều thứ ăn!

Con trai cả lạnh lùng :

như không ăn , cốt khí thế lần sau mẹ , đừng đụng đũa!

đến nghiến răng:

– Lũ nhãi ranh, tao nuôi mày bao nhiêu năm lại dám với tao như ?

Ông cầm lấy chiếc dép, định ném phía con tôi đẩy bước vào.

Thấy tôi, tất cả lập im bặt.

Con trai thứ hai đứng dậy, đỡ tôi:

– Mẹ, cuối cùng mẹ cũng , bọn con đang đợi mẹ ăn cơm đây.

Tôi bình thản né tránh tay nó, bước thẳng vào .

Trên , nắp nồi, bát đũa bày bừa bộn, máy hút mùi dính đầy dầu mỡ, trong bồn rửa chất đống thức ăn thừa đã đổ .

Không gian nhỏ hẹp nồng nặc mùi khét, tôi mở sổ để bớt mùi.

Cô con gái út gượng cười:

– Mẹ, bọn con định tự bữa cơm để xin lỗi mẹ, nhưng lâu quá không món Trung Quốc, tay nghề vụng nên thành như .

Nó cẩn thận thêm:

– Mẹ, mẹ ăn chút cháo lót dạ trước , ăn xong rồi dọn dẹp sau.

Khóe miệng tôi thoáng qua một nụ cười lạnh nhạt, khó nhận .

Quả nhiên, tôi ăn chỉ cái cớ, tôi dọn dẹp mới thật.

Tôi cười khẩy:

– Không cần , tôi ăn no rồi.

Nó sững :

– Mẹ, mẹ ăn ? Vừa nãy mẹ mang tiền .

Tôi không trả lời, thẳng vào phòng mình.

Bọn trẻ bám theo sau, hết lời nịnh nọt lấy lòng tôi, nhưng tôi lập đuổi .

Trước khi khóa , tôi nghe tiếng hừ lạnh:

– Mặc kệ , tôi thấy đang giận dỗi với thôi, ngủ một giấc tỉnh dậy lại bình thường ấy !

Tùy chỉnh
Danh sách chương