Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Chiếc xẻng trong tay tôi nóng bỏng đến khó chịu.
Hình ảnh cả gia đình nhà chị hàng xóm quây quần vui vẻ vẫn còn hiện rõ trong tâm trí tôi.
Thấy tôi mãi không động đậy, ông nhà giận dữ đẩy mạnh tôi một cái.
Tôi ngã xuống đất, sau gáy đập vào góc tủ, đau đến nhe răng nhăn mặt.
Dù như vậy, hai đứa con trai tôi vẫn chỉ ngồi yên trên sofa, không chút động lòng.
Chỉ có cô con gái út đau xót chạy đến muốn đỡ tôi dậy.
Ông nhà liền giữ chặt cổ tay nó:
– Con đàn bà thối này phải đ/á/n/h vài trận mới ngoan. Để nó tự đứng lên, không thì sau này càng lấn tới.
Ông ấy trừng mắt nhìn tôi, giọng dữ dằn:
– Đồ đàn bà thối, bà không biết nghe lời, lần sau đừng mong chỉ là bị đ/á/n/h nhẹ!
Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi bất chợt hiện lên những lời chị hàng xóm thường nói với tôi.
Chị bảo, phụ nữ ở tuổi chúng tôi cũng có thể sống khác, trong hôn nhân không có sự tôn trọng thì nhẫn nhịn không phải là con đường duy nhất, chúng tôi cũng có quyền phản kháng.
Vì vậy, tôi từ từ đứng dậy, bước tới trước mặt ông nhà, hạ quyết tâm, rồi bất ngờ giơ tay tát mạnh vào mặt ông ấy.
Ông nhà sững sờ vì cái tát của tôi, mãi sau mới kịp phản ứng.
Ông ấy ôm mặt, trừng mắt nhìn tôi:
– Con đàn bà thối, bà phản rồi đấy! Dám đ/á/n/h tôi à?
Các con tôi cũng ngạc nhiên đến há hốc miệng, nửa ngày chẳng nói nên lời.
Dù sao trong mắt chúng, tôi luôn là người nhẫn nhục chịu đựng, dù gặp chuyện bất công cũng chưa bao giờ phản kháng.
Con trai cả giơ tay chỉ vào tôi:
– Mẹ, sao mẹ dám đ/á/n/h bố? Quá đáng thật!
Con trai thứ hai lập tức phụ họa:
– Đúng vậy, mẹ phải xin lỗi bố ngay lập tức, chuyện này coi như xong, bọn con có thể tha thứ cho mẹ.
Tôi lặng lẽ nhìn bọn chúng, trong lòng vừa chua xót vừa đau đớn.
Tôi không ngờ những đứa con mà tôi hết mực yêu thương lại không phân rõ đúng sai mà trách mắng tôi, càng không ngờ chúng có thể làm ngơ trước nỗi đau của tôi!
Lúc này, ông nhà giận dữ lao tới, hung hăng nói muốn dạy cho tôi một bài học.
Các con vội vàng lao tới ngăn lại, sốt sắng nói:
– Mẹ, mẹ mau xin lỗi đi, hôm nay dù sao cũng là ngày kỷ niệm cưới của bố mẹ, mẹ nhất định phải làm mọi người mất vui mới được à?
Tôi chẳng thèm quan tâm đến bọn chúng, bước ra khỏi nhà, rẽ trái, đi thẳng đến nhà chị hàng xóm.
Cái gia đình mà tôi đã nhẫn nhịn cả nửa đời người, cố gắng vun đắp đến kiệt sức, tôi không cần nữa.
Nửa đời còn lại, tôi sẽ sống cho riêng mình.