Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
4.
Sau trận cãi vã với Trần Lâm, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho ba mẹ mình.
Mẹ tôi đoán có hai khả năng:
Một là mẹ chồng tôi đổi ý, không muốn qua chăm cháu nữa, nên cố ý đưa ra mấy lý do khó nghe để khiến vợ chồng tôi từ bỏ việc nhờ bà.
Hai là từ đầu bà ấy chưa bao giờ có ý định thật sự sẽ giúp chăm con, những lời hứa hẹn trước đây chỉ là để dụ tôi sinh con mà thôi.
Nghe xong, tôi ngẫm lại cũng thấy rất có lý.
Mẹ chồng còn chưa tới mà đã có đủ thứ vấn đề phát sinh.
Nếu thật sự mỗi tháng trả bà năm triệu, đợi đến khi bà dọn đến ở thật, thể nào cũng còn lắm chuyện hơn nữa.
Huống chi, nhìn cái cách Trần Lâm bênh mẹ như vậy—bà còn chưa tới mà anh ta đã đứng hẳn về phía mẹ mình, thì khi tôi thật sự sống chung với bà, chắc chắn sẽ phải nuốt không biết bao nhiêu ấm ức.
Nghĩ tới đây, tôi càng thấy rõ ràng:
So với thuê người ngoài, trả tiền rõ ràng, không ràng buộc ân tình gì cả, vẫn còn sướng hơn nhiều.
Thế là tôi quyết định tự mình đi tìm bảo mẫu.
May thay, trong nhà có một người bà con họ hàng mới nghỉ hưu năm ngoái, con cái đều chưa lập gia đình nên không phải trông cháu gì cả. Bà bảo ở nhà cũng rảnh rỗi, có thể qua giúp tôi trông Duệ Duệ. Tiền công chỉ cần bốn triệu một tháng.
Vừa mới tìm được người xong, mẹ chồng tôi lại đột nhiên… đổi giọng.
Không còn than bệnh, không còn kêu vất vả, tất cả đều “không thành vấn đề nữa”.
Hôm bà đến, tôi không muốn mình một mình phải đối đầu với mẹ con nhà Trần Lâm, nên cố ý gọi cả ba mẹ tôi qua nhà cho chắc ăn.
Thấy ba mẹ tôi cũng có mặt, mẹ chồng lập tức nhập vai hiền hậu:
“Tú Vy hiểu lầm rồi, mẹ chưa từng nói là không trông cháu đâu. Chỉ là dạo gần đây sức khỏe có chút không tốt, giờ thì khỏe rồi. Không cần thuê bảo mẫu làm gì, mẹ chăm được.”
Bà còn ra vẻ lo cho vợ chồng tôi:
“Hai đứa lương vốn đã không cao, lại còn phải trả tiền nhà mỗi tháng. Giờ thêm tiền thuê bảo mẫu, con cái còn chẳng nuôi nổi nữa là.”
Nhưng mẹ tôi chẳng khách sáo gì hết, đáp lại thẳng thừng:
“Bệnh viện nói chị bị huyết áp cao, không được thức đêm, không được làm việc nặng. Vậy chị tính trông cháu kiểu gì?
Hay là để con gái tôi sau khi đi làm về vừa chăm con, vừa phải hầu hạ chị luôn?”
Mẹ tôi nói tiếp:
“Hôm nay vợ chồng tôi tới cũng là để bàn rõ chuyện này.
Bé Duệ sẽ để bảo mẫu chăm. Nhưng vì cả hai đứa nhỏ đều lương không cao, áp lực cũng lớn, nên chuyện thuê bảo mẫu, hai bên gia đình sẽ cùng ngồi lại chia tiền cho rõ ràng.”
Nghe tới đó, mẹ chồng tôi sững người—không diễn được nữa rồi.
Vì nếu diễn nữa… là phải móc tiền thiệt.
Bà liền quay xe:
“Ôi dào, tụi tôi làm gì có tiền! Tiền hưu của tôi cũng có bao nhiêu đâu. Hồi hai đứa cưới nhau, nhà tôi còn phải vay hơn hai trăm triệu để mua nhà, mua xe cho tụi nó nữa kia.
Ba nó giờ vẫn đang còng lưng trả nợ mỗi tháng. Tụi tôi chỉ có thể góp công, chứ góp tiền thì chịu.”
Khoan đã.
Tôi ngẩng phắt đầu nhìn bà:
Lúc cưới nói tiền mua nhà xe là của nhà anh, có ai nói là… đi vay đâu?
Mẹ chồng còn tỉnh bơ nói:
“Thì tụi tôi mượn, nhưng đâu có ý bắt hai đứa phải trả, nên cũng không cần thiết phải nói ra chứ gì.”
Mẹ tôi lập tức phản bác:
“Nếu đã nói là không bắt hai đứa trẻ trả nợ, vậy giờ chị qua trông cháu mà còn đòi 5 triệu tiền công là có ý gì?”
Mặt mẹ chồng tôi sượng lại, im lặng một lúc lâu mới lên tiếng:
“Dù sao nhà tôi cũng chẳng có tiền, chỉ có thể góp sức. Còn nếu nhất quyết muốn thuê bảo mẫu, thì nhà cô chú chịu toàn bộ chi phí đi.”
Lúc này, Trần Lâm vẫn ngồi bên cạnh, không hé răng lấy một lời.
À không, có hé.
Ngay khi mẹ anh ta sắp rơm rớm nước mắt, anh liền làm ra vẻ “người hòa giải”:
“Ba, mẹ… chuyện này là do con, con nói chưa rõ ràng.
Thật ra mẹ con không có ý đòi tiền công đâu.
Chỉ là dạo này sức khỏe mẹ không tốt, phải đi bệnh viện khám rồi tốn kém nhiều.
Nên con nghĩ, nếu mẹ qua trông cháu, thì mình cũng nên biếu mẹ chút đỉnh.
Chẳng lẽ lại để mẹ vừa chăm cháu, vừa phải tốn tiền ngược lại cho tụi con sao?”
Mẹ tôi chẳng thèm nghe mấy câu “giả nhân giả nghĩa” đó, lườm một cái rõ dài:
“Nghe ý nhà anh, tức là—
Một là tụi tôi phải ngoan ngoãn bỏ tiền ra thuê bảo mẫu cho cháu,
Hai là nhà anh cứ tiếp tục giở trò ép con gái tôi, để rồi tụi tôi chịu hết không nổi, lại phải bỏ tiền thuê người… phải vậy không?”
Mẹ tôi bắt đầu “lật sổ” mắng luôn:
“Lúc trước thì vỗ ngực cam đoan, sinh xong sẽ lo, sẽ giúp, sẽ chi.
Sinh xong thì giả bệnh, giả nghèo, giả khổ. Định làm gì vậy?
Với chính con cháu ruột mà còn không giữ lời, không có chút liêm sỉ tối thiểu nào, vậy lúc đầu đừng có hứa hẹn!
Đến tuổi này rồi, mặt mũi cũng không cần giữ nữa à?!”
Trần Lâm cuống quýt xua tay:
“Không phải vậy… không phải ý con như thế đâu ạ…”
Mẹ tôi trừng mắt:
“Không phải thì là sao? Trần Lâm, chính anh không rõ hoàn cảnh tài chính của mình à?”
Trần Lâm: “…”
Anh ta câm nín.
Cuối cùng, sau một hồi tranh cãi, hai bên thống nhất được phương án:
Tiền thuê bảo mẫu mỗi tháng 4 triệu, chia làm ba phần:
Ban đầu, mẹ chồng nhất quyết không chịu bỏ đồng nào.
Cho đến khi ba tôi cứng rắn lên tiếng:
“Nếu nhà anh chị không bỏ nổi một đồng, thì thôi, bên tôi sẽ chi 2 triệu, hai đứa nhỏ chi 2 triệu. Nhưng vậy thì bé Duệ phải theo họ bên tôi.
Cớ gì chúng tôi bỏ ra ba phần tư số tiền mà cháu lại mang họ nhà chị?”
Mẹ chồng tôi lập tức không đồng ý:
“Cháu mà theo họ bên cô chú thì chẳng khác gì con trai tôi làm rể bên ngoại!”
Cuối cùng, bà đành cắn răng… chịu góp 1 triệu.
Chuyện tạm gọi là “giải quyết xong”.
5.
Phải nói thật nhé—nhà Trần Lâm không chỉ nhắm đến chuyện bắt ba mẹ tôi trả toàn bộ tiền thuê bảo mẫu đâu.
Ý đồ thật sự của họ là:
👉 Không chỉ muốn ba mẹ tôi bao trọn chi phí thuê bảo mẫu,
👉 Mà còn muốn nhà tôi gánh luôn đống nợ mà Trần Lâm vay trước hôn nhân để mua nhà, mua xe.
Cho nên—sau ba tháng thuê bảo mẫu xong xuôi, Trần Lâm cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, bắt đầu mở lời tiết lộ “kế hoạch gốc” của bên nhà anh ta.
Hôm đó vừa mới lãnh lương xong, Trần Lâm về nhà… bắt đầu “diễn”.
Anh ta lải nhải từ sáng tới trưa về đủ mọi thứ phải chi:
– Nào là phải mừng cưới bên nhà họ hàng,
– Xe thì đến kỳ bảo dưỡng,
– Rồi thì công ty sắp phải biếu quà cho khách hàng…
Cuối cùng gom lại thành một câu “đau lòng” ngắn gọn:
“Vợ ơi, tháng này anh thật sự… không còn đồng nào cả.”
Nhưng mà, sau vụ cả nhà anh ta trở mặt ngay sau khi Duệ Duệ sinh ra, cộng thêm ba tháng trời mẹ chồng cứ thỉnh thoảng “diễn vai phụ” gây khó dễ lặt vặt… tôi đã dần dần hiểu được chiêu bài của họ.
Đằng sau vẻ ngoài tử tế ấy, là một gia đình cực kỳ giỏi dựng vở, mỗi người một vai, phối hợp nhịp nhàng như diễn vở kịch truyền hình dài tập.
Mà lần này, rõ ràng là sắp vào màn “vòi tiền để trả nợ cũ” rồi.
Đầu tiên, họ sẽ dựng lên một lý do nghe có vẻ hợp tình hợp lý, để thử phản ứng của tôi.
Rồi sau đó, bắt đầu đặt điều kiện ngay trên chính cái ranh giới tôi vừa thể hiện ra.
Đợi lần sau, họ lại tiếp tục “bắt đầu lại từ đầu”—và từng bước ép tôi hạ thấp tiêu chuẩn thêm một lần nữa.
Cho nên, lần này Trần Lâm than nghèo kể khổ, tôi không còn giống lần trước—vội vàng ngồi xuống cùng anh ta tìm cách giải quyết.
Tôi không đón lời.
Tôi cũng… than nghèo lại.
Ai ngờ, anh ta đang chờ chính câu đó của tôi.
Vừa nghe tôi liệt kê xong một loạt những khoản phải chi, rồi kết lại bằng câu:
“Em cũng cạn tiền rồi.”
Anh ta lập tức “giúp em nghĩ cách”.
Trần Lâm dò hỏi:
“Vợ à… hay là… bán căn nhà của em đi? Giờ mình phải thuê bảo mẫu, còn phải nuôi con nữa, áp lực quá lớn rồi. Bán đi, mình mỗi tháng cũng nhẹ được hơn hai triệu.”
Tôi cười lạnh, bật cười thành tiếng:
“Chứ chỉ có hai triệu thôi à? Bán căn nhà đó, anh còn đút túi được luôn một cục hai trăm mấy chục triệu thì đúng hơn!”
Dù giá nhà ở Vân Thành không cao, nhưng căn hộ của tôi nếu bán bây giờ, trừ đi số nợ còn lại, thì cũng cầm về tay được hơn bốn trăm triệu.
Trần Lâm vội vã biện minh:
“Vợ à, anh không có ý nhắm vào tài sản trước hôn nhân của em. Chỉ là… tình hình tài chính của mình hiện tại thực sự không gồng nổi hai căn nhà nữa.”
À ha. Nghe hợp lý quá ha?
Tôi gật đầu:
“Không gồng nổi thì đơn giản thôi. Bán căn nhà đứng tên anh đi, mình dọn về căn của em ở.”
Trần Lâm lập tức từ chối:
“Dọn về căn của em, người ta sẽ nghĩ sao về anh chứ?
Như vậy chẳng phải biến anh thành… rể bên ngoại à?”
Tôi liếc anh ta một cái rõ dài:
“Anh nghĩ anh là ai mà người ta phải quan tâm anh ở nhà ai?
Chúng ta sống với nhau, chứ sống vì dư luận hả?
Nếu anh ngại làm ‘rể bên ngoại’ đến vậy, hay là cho thuê hết cả hai căn đi, rồi dọn về ở chung với ba mẹ anh?
Mẹ anh cũng có tâm, chịu khó, vất vả chăm cháu như thế, chắc hợp với định hướng ‘lấy vợ là có người giúp việc kiêm bảo mẫu’ của nhà anh lắm đấy.”
Trần Lâm im lặng.
Nhưng cái im lặng đó, tôi biết rõ—không phải là từ bỏ.
Anh ta và nhà anh ta… vẫn chưa buông ý định chiếm căn nhà trước hôn nhân của tôi.