Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
09
Tôi kéo tay áo mẹ lên, trên cánh tay bà là một vết sẹo rõ rệt.
Đó là vết thương do ba tôi dùng dao phay c/h/é/m trúng.
Khi tôi còn nhỏ, ông ta nghiện đánh bài, suốt ngày tụ tập với đám người trong làng sát phạt ăn tiền.
Có lần ông thua liên tục mấy ngày liền.
Một kẻ lắm lời nói với ông rằng, nhà nào có con gái thì vận xui theo về, vì con gái là do “hồn nợ” đầu thai.
Ba tôi nghe xong giận dữ, uống liền mấy chén rượu, về nhà nổi cơn điên, cầm dao nói muốn g/i/ế/t tôi để đổi vận.
Tôi sợ đến mức khóc thét, vừa la vừa chạy khắp sân.
Mẹ tôi lúc đó vừa tưới xong luống rau quay về, liền thấy cảnh tượng ấy: ba tôi cầm dao dí sát vào cổ tôi, còn tôi thì lấy tay đỡ lưỡi dao, lòng bàn tay m/á/u chảy không ngừng.
Mẹ xông vào tay không giằng lấy con dao, trong lúc giằng co, ba tôi vung dao c/h/é/m thẳng vào cánh tay mẹ.
M/á/u thịt lật ra, suýt lộ cả xương.
Đến lúc ấy, ông bà nội — vẫn đứng bên xem như trò vui — mới chịu bước tới can ngăn.
Họ không đưa mẹ tôi đi viện.
Chỉ gọi bác sĩ làng đến khâu mấy mũi rồi tiện tay sát trùng vết thương trên tay tôi.
Tôi xòe lòng bàn tay ra, hai vết sẹo vẫn còn nguyên như cũ.
“Mẹ có thể quên, nhưng con thì không.”
“Con không quên ba đã từng muốn g/i/ế/t con.
Không quên ông bà nội từng toan bán con đi.
Lại càng không quên những đắng cay mà con và mẹ đã phải chịu đựng trong cái nhà đó từ khi con còn nhỏ.”
Mẹ tôi rơm rớm nước mắt:
“Hồi đưa con đi học đại học, mẹ đã dặn con là phải đi thật xa, đừng quay lại nữa.
Con đúng là đứa con không chịu nghe lời mà.”
“Không phải là con không nghe lời!”
Tôi bắt đầu sụp đổ.
“Là vì mẹ đã kéo con ra khỏi vũng bùn lầy mang tên họ Triệu, nên giờ con cũng muốn kéo mẹ ra khỏi đó.”
“Nhưng tại sao?
Tại sao con đã đặt thang trước mặt rồi mà mẹ vẫn không chịu trèo lên?
Tại sao mẹ lại muốn quay về nhảy vào cái hố thối tha ấy?”
Tôi và mẹ lặng lẽ đối mặt trong nước mắt.
Từng giọt, từng giọt rơi xuống sàn.
Cuối cùng, mẹ đã đồng ý.
Bà ký tên vào đơn ly hôn.
Nhưng không phải chỉ vì những lời tôi khóc mà nói ra.
Mà còn vì tôi cho mẹ xem toàn bộ tin nhắn ba và anh tôi tống tiền tôi trong suốt những năm qua.
Từ khi thi đậu đại học, tôi gần như không quay lại nhà.
Họ lục tìm thông tin liên lạc của tôi trong điện thoại mẹ, rồi liên tục kiếm cớ để đòi tiền:
Bệnh tật, tiệc tùng, cưới vợ, mua nhà…
Nếu tôi không chuyển tiền, họ sẽ gửi ảnh mẹ tôi bị đánh bầm mặt đến cho tôi.
Nhưng tôi không ngu.
Tôi chủ động hỏi ý kiến các anh chị khóa trên ở khoa luật — họ nói người thân tống tiền cũng cấu thành tội phạm.
Tôi vẫn gửi tiền, nhưng mỗi lần đều lưu lại ảnh, tin nhắn và biên lai chuyển khoản.
Tôi trơ mắt nhìn thời hạn ngồi tù của họ từ “dưới 3 năm” biến thành “từ 3 đến 10 năm”.
Muốn đưa họ vào tù, rất dễ.
Nhưng điều kiện tiên quyết là: mẹ phải thật sự rời khỏi nhà họ Triệu, không còn vướng bận, không còn bênh vực họ nữa.
Mẹ tôi là người có cảm giác tự định giá bản thân rất thấp, nhưng lại có tiêu chuẩn đạo đức cực kỳ cao đối với người khác.
Biết rằng chính sự tồn tại của bà trong căn nhà ấy đã khiến tôi phải chịu khổ, cảm giác tội lỗi trong lòng bà chắc chắn sẽ lớn hơn cả nỗi lưu luyến với cái gọi là “gia đình”.
Và đó là lý do thứ hai khiến tôi chịu đựng mà vẫn chuyển tiền cho họ suốt bao năm qua.