Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

14.

Mọi chuyện xong xuôi, Chu Hách Tể vẫn chưa chịu bỏ cuộc, hỏi: “Rốt cuộc tại sao cậu ta gọi là ‘bảo bối’?”

Tôi lạnh mặt đáp: “Nếu tâm trạng tốt, có cậu ta còn gọi anh là ‘sweetheart’ (ngọt ngào) nữa đấy.”

Tô Cách “phì” một tiếng bật .

Cậu chống cằm, ánh mắt đầy ẩn nhìn Chu Hách Tể: “… không phải là không được~”

Nói xong còn cố tình nháy mắt một . Chu Hách Tể lập tức rùng .

Tôi thầm nghĩ, trận e là khó thắng…

Những ngày sau đó, Chu Hách Tể như phát điên.

Vốn đã nổi tiếng là “người truyền nhân sâm”, giờ lại càng đến mức quên ăn quên ngủ.

Sau 50 tiếng không chợp mắt, tôi khuyên anh ta đi nghỉ.

Anh ta không chịu, bướng bỉnh như con lừa.

Ban đầu tôi còn nhẹ nhàng khuyên nhủ, sau không nhịn nổi nữa: “ dù anh chịu được, nhân viên thì sao? Đại ca à, tôi lãnh lương thôi, chẳng lẽ còn phải bỏ mạng đây?”

Phía sau văn phòng, gương mặt đều đỏ ngầu, hồn vía như bay mất.

Nghe xong câu đó, cả phòng im lặng.

thấy Alpha cấp S nào người chưa?”

Không Tô Cách đến từ nào, đang đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng xen khinh thường:

“Thứ anh ta nhìn thấy… chỉ có sự kiêu ngạo và tham vọng của chính mà thôi.”

15.

tránh gây tranh cãi, tôi nhanh bước tiến về phía Tô Cách: “Sao cậu lại đến đây?”

Tô Cách thấy tôi, mặt liền hiện nụ : “Chị lâu không về nhà quá, em có lo chị, bảo bối.”

Nói rồi cậu đưa chiếc hộp đựng cơm tay: “Nè, sợ chị đói bụng nên em còn mang cả bữa tối nữa.”

Vừa hay, tôi nhanh chóng kéo vị tổ tông phòng pha trà.

ăn, tôi hoàn toàn không tập trung, đầu óc đầy suy nghĩ, cứ thế hai người họ cứ cãi nhau như vậy, sáu tháng tới làm sao mà chịu nổi?

“Ngon không?”

Tô Cách đột nhiên lại , mở to mắt nhìn tôi.

Tôi tỉnh lại, vội gật đầu: “Ừ ừ, rất ngon, ơn!”

Tô Cách rộng miệng, vẻ mặt láu cá và tinh nghịch: “Lúc nãy em thử rồi, chẳng ngon tí nào đâu.”

Ái chà…

“Chị, em thấy ta rất giống nhau.”

“Ừ? Giống ở điểm nào?”

ghét Chu Hách Tể.”

Tôi vội lắc tay, bảo không dám, không xứng.

“Anh ta là sếp của tôi mà.”

“Chị làm ở đây chỉ vì lương cao thôi à? Vậy từ nay em nuôi chị được không?”

Tôi : “Nếu không nhầm thì giờ cậu vẫn còn ăn đồ tôi dùng đó.”

Tô Cách móc tay tôi: “Em có thể làm được.”

Vẻ mặt cậu thành khẩn và dịu dàng, khiến tôi phải nghiêm túc hơn : “Tôi tin, rất ơn.”

thôi, không cần đâu.”

“Chị đang… từ chối em sao?”

Tô Cách đứng hình, có vẻ không tin nổi.

“À? Không phải đâu, tôi chỉ là…”

Cậu như đang mơ màng: “Không ai có thể từ chối em được.”

Đối mặt với lời nói ngạo nghễ , tôi đành gật đầu: “Ừ ừ, giỏi lắm, giỏi lắm…”

Nhìn thấu sự hời hợt của tôi, Tô Cách bỗng nắm tay tôi.

Cậu cúi xuống, như chạm môi tôi, chữ chữ nói: “Không ai… có thể từ chối tôi cả.”

Đôi mắt Tô Cách màu xám xanh, sâu thẳm lại thoáng mơ màng.

Cộng thêm giọng nói như thôi miên của cậu.

Có một lúc, tôi thấy như sắp bị cuốn đó.

May mà Chu Hách Tể kịp lúc hét , kéo tôi về lại hiện thực.

“Hứa !”

Mặt anh ta lạnh như băng, nói: “Tôi đến nói với , có thể tan ca rồi.”

Tôi gật đầu, nhân cơ hội kéo khoảng cách với Tô Cách, chuẩn bị túi đi luôn.

Ai ngờ anh ta đi thẳng đến trước mặt Tô Cách.

Làm tôi sợ hãi phải lùi lại.

Chu Hách Tể nhìn thẳng, không cần giận mà uy nghiêm: “Tôi muốn thành công không chỉ vì , mà còn người không còn bị các người mê hoặc nữa.”

16.

Trước bắt đầu thí nghiệm lần hai, tôi đã thấy sẽ có chuyện không ổn.

Dù nhóm nghiên cứu đã nâng cấp H-18, mức độ tự tin thì khó nói.

Ngày hôm đó tại hiện trường, Chu Hách Tể và Tô Cách hai người đối đầu nhau gay gắt, rõ ràng là không bên nào chịu nhường ai.

Ban đầu, Tô Cách phát tán pheromone, dù Chu Hách Tể cố gắng chịu đựng, may mà nhận giác quan không vượt quá giới hạn an toàn.

Có vẻ Tô Cách bị kích động, anh ta lập tức túm gáy Chu Hách Tể, cắn thẳng tuyến dưới cổ anh.

Chớp mắt, đồng Chu Hách Tể giãn ra, cả người như bị rút hết sức lực, dần dần mềm nhũn.

, anh ta quỳ xuống dưới chân Tô Cách.

Ngoài phòng quan sát, mọi người ở MegaA đều sửng sốt.

Tô Cách đứng ở thế thượng phong, nhìn xuống rồi nói: “Vạn vật đều có định luật, vòng tròn nối tiếp nhau. Mạnh mẽ như voi bị kiến ăn thịt. Kẻ khinh thường rồi lại phải quy phục Omega, đó chính là số mệnh của Alpha!”

17.

Chu Hắc Tể biến mất rồi.

Một người cuồng công việc suốt mấy năm không nghỉ, nay lại nghỉ không phép liên tiếp năm ngày, không thể liên lạc được.

Tôi cắn răng, lần đầu tiên gõ cửa lớn nhà họ Chu.

Đó là một lâu đài cổ sườn núi, tường đá cao lớn, chạm khắc cổ điển, chi tiết đều toát vẻ thanh lịch và xa hoa.

Qua sảnh là một hành lang dài, với các tác phẩm nghệ thuật trang trí , tường treo chân dung các chủ gia đời đời nhà họ Chu.

được treo cao đến mức đi dưới, tôi thấy như bị dòm ngó và áp lực.

Đến hành lang, quản gia mở cánh cửa lớn nói: “Thiếu gia đang ở trong vườn.”

Vườn mà bà ấy nói là một khu rậm rạp, cành lá um tùm, như một khu rừng nhỏ.

Xung quanh rất yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua tán lá rải xuống đất, thỉnh thoảng vài con bướm bay qua, khiến tôi phần nào mê mẩn.

Bỗng phía sau truyền tiếng lá xào xạc như có ai đó bước đến.

Tôi quay lại, thấy một con sư màu trắng đang chăm chú nhìn tôi.

Hoảng sợ, tôi hét một tiếng rồi ngã lăn ra đất.

Con sư nhìn tôi, giơ chân , rồi bước tiến lại .

Tôi chống tay xuống đất, lùi dần.

“Đừng sợ.”

Chu Hách Tể không từ góc nào bật ra, ra hiệu tôi bình tĩnh lại.

Con sư dừng trước mặt tôi, cúi đầu ngửi ngửi, rồi mặt cọ vai tôi.

Thấy vậy, Chu Hắc Tể mỉm : “Nó thích đấy.”

18.

So với cảnh Chu Hách Tể ôm con sư thân mật vui đùa, tôi ngồi bên cạnh như hóa đá, không dám cử động dù một .

“Ở đây nuôi báo Mỹ, sói, đại bàng, rồng Komodo… Ở nhà tôi, từ nhỏ đã phải sống những kẻ săn mồi hàng đầu và học hỏi năng lực từ .”

Tôi thầm thán phục, tuổi thơ vừa cao quý vừa quái dị.

Chẳng trách tính cách anh ta khó chịu đến thế…

điểm chung của là gì không?”

Tôi muốn nói là hung dữ.

lý trí khiến tôi tỉnh ngộ.

Tôi lắc đầu, thể hiện không .

chí. Vượt sức mạnh, tốc độ, chiến thuật… Ở những phút giây sinh , không con nào không dựa chí mạnh mẽ chiến thắng .”

Chu Hách Tể quay mặt nhìn tôi: “Tôi đến đây vì lý do gì, yên tâm, tôi sẽ không bị đánh bại. Có thể Tô Cách nói đúng, có thể mọi nỗ lực của tôi là vô ích. đến phút , tôi tuyệt đối không từ bỏ.”

Đôi mắt chạm nhau, lần đầu tiên tôi thực sự nhìn Chu Hách Tể bằng ánh mắt nghiêm túc.

Ánh nắng chiếu theo đường nét khuôn mặt anh tạo nên những vệt sáng tối.

Anh thẳng thắn, thanh lịch, kiên định và quả quyết.

Là một Beta 100%, tôi không nhận được sự biệt giữa các AO, rất coi thường chuyện phân cấp bậc của họ.

khoảnh khắc , tôi bỗng nghĩ, nếu thế giới bắt buộc phải chia ra cấp bậc S, thì chắc chắn phải như anh ấy.

Tùy chỉnh
Danh sách chương