Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
25.
Hôm , Chu Hách Tể mang cho tôi một cây gậy chống.
Trong vườn thì bớt đi một cây anh đào.
Cây gậy làm có phần vụng , kiểu dáng cũng không đẹp, nhưng bề mặt lại nhẵn bóng, thôi cũng biết đã mài giũa lâu.
những vết xước chi chít trên tay Chu Hách Tể, nói không cảm động là giả.
Tôi chống một tay lên gậy, tay kia nắm lấy tay anh, nghiến răng từng chút một đứng lên, rồi từng bước dịch chuyển phía trước.
Ngày tháng cứ thế trôi trong những bước khó nhọc ấy.
Hơn hai tháng sau, cuối cùng tôi cũng có thể bỏ gậy và tự đi một đoạn.
Hôm , Chu Hách Tể chạy sang phía kia vườn, dang tay nói với tôi: “Hứa Ý, đi một trăm bước đây!”
Tôi lườm một cái, chối trò “PUA” .
“Mau đây, không thì tôi thả sư tử cắn em.”
Tôi cạn …
Hít sâu một hơi, tôi cẩn thận bước đi.
Như mang theo tất cả mồ hôi và nước mắt suốt thời gian , tôi tập trung từng bước một tiến phía anh.
“87, 88, 89…”
Chu Hách Tể vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “90 rồi, cố lên, sắp tới rồi!”
Không ngờ anh vừa hô, tôi mừng quá, nhất thời mất thăng bằng.
Ngay khoảnh khắc tôi sắp ngã, Chu Hách Tể lập tức sải đôi dài chạy đến, cúi người đỡ gọn tôi vào lòng.
Anh ôm đến mức tôi rõ nhịp tim mạnh mẽ nhưng hỗn loạn anh.
Tôi áy náy nhắc: “ mười bước .”
Chu Hách Tể siết vòng tay, ghì tôi sát vào ngực: “Đã giỏi rồi, thưởng cho em một chút.”
“Vậy em có thể tự đứng.”
Anh hơi cúi đầu, cọ nhẹ má tôi, giọng như say rượu:
“Cũng… thưởng cho anh một chút.”
26.
tôi ngày càng hồi phục, Chu Hách Tể cũng bắt đầu quay lại xử lý công việc công ty.
Ngoài việc tái thiết phòng thí nghiệm, có việc theo dõi vụ án.
Cảnh sát tìm camera giám sát trong phòng thí nghiệm, phán đoán là do Tô Cách lén lắp đặt.
Có lẽ ban đầu cậu muốn ghi lại bằng chứng thất bại thí nghiệm, nhưng không ngờ kháng thể sắp thành công, nên phía nhóm Omega mới hết cách, xông vào phá hoại.
Chu Hách Tể nói, Tô Cách ngay đầu đã là đồng phạm.
Tôi nhiều lần muốn biện hộ cho Tô Cách, nhưng đều bị anh thẳng thừng ngắt .
Hôm , bộ phận pháp vụ gọi điện sáng sớm, loáng thoáng tôi nói cảnh sát đã tìm người.
Chu Hách Tể cầm áo khoác chuẩn bị ra ngoài.
Tôi muốn hỏi, lại sợ anh không vui, đành theo lo lắng.
vậy, Chu Hách Tể thở dài: “Yên tâm, không phải cậu .”
Tôi mới thở phào.
Nhưng rồi lại nghĩ, vậy bây giờ Tô Cách đang ở đâu?
Đến khuya, quản gia mời tôi đến thư phòng.
Tưởng Chu Hách Tể đã , tôi vội vàng đi theo, nhưng khi đến gần mới nhận ra bóng lưng kia không phải anh, là một người đàn trung niên.
quay lại: “Tiểu thư Beta, xin chào.”
Ngũ quan có bảy tám phần giống Chu Hách Tể, nhưng rõ ràng khí thế mạnh mẽ hơn, ánh mắt cũng sắc bén hơn.
“Tôi là cha Chu Hách Tể, Chu Phong.”
Tôi hơi bối rối: “Ngài… chào ngài.”
“Cơ thể thế nào rồi?”
“Vâng, khá hơn nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” gật đầu.
“Có vài , tôi xin nói thẳng. vì bảo vệ Hách Tể bị thương, vì thế tôi cảm kích. Tôi biết Hách Tể cũng hết sức chăm sóc , nhưng tuổi trẻ khó tránh khỏi lầm đường lạc ý, nên tôi cần thiết phải nhắc nhở hai người.”
Tôi mơ hồ: “Nhắc nhở gì ạ?”
“Ngôi đã xây hơn trăm năm, trải hơn chục đời họ Chu, nhưng là Beta đầu tiên bước vào đây. Không, chính xác hơn là người đầu tiên không phải Alpha.”
Giọng điệu hết sức lịch sự, nhưng từng cử đều toát lên sự kiêu ngạo lạnh lùng.
“Cho nên, dù thế nào thì hai người cũng sẽ không thể ở nhau. Tôi nói vậy cũng là để Tiểu thư Beta không bị tổn thương.”
Tôi nghiền ngẫm .
“Ý ngài là… Chu Hách Tể tôi?”
Biểu cảm Chu Phong khựng lại, như bị nghẹn .
Phản ứng khiến tôi bỗng sáng tỏ.
Thì ra, những rung động, bối rối, căng thẳng xen lẫn mong chờ… chính là !
Hơn , ngay cả cha anh ấy cũng nhận ra.
Tôi cúi đầu, mỉm cười một mình, lúc đầu là khẽ cười, sau không kìm bật thành tiếng.
Chu Phong nhíu mày, tôi như kẻ ngốc.
Lúc , tiếng bước vội vã vang lên phía sau.
Chu Hách Tể lao vào, trước tiên dùng ánh mắt xác nhận tôi vẫn nguyên vẹn, rồi lập tức chắn tôi ra sau:
“Những gì tôi đã quyết, chưa bao giờ thay đổi.”
Chu Phong quát: “Anh quyết định?! Đừng quên anh là người thừa kế đời sau họ Chu, sau dung phải treo trước cổng!”
Chu Hách Tể cười khinh: “Nếu là vì điều , ngài khỏi bận tâm. Vì kháng thể cơ thể tôi đã thoái hóa, vốn không đủ tư cách làm gia chủ.”
Nói xong, anh bỏ lại người cha đang sững sờ, kéo tôi đi ra ngoài.
Đến cửa, Chu Hách Tể dừng lại, nói: “ , tên ấy không phải Beta. ấy tên Hứa Ý, chữ ‘Ý’ trong ‘người trong lòng’.”
27.
Rời khỏi Chu gia, Chu Hách Tể nắm tay tôi đi suốt một mạch.
Đêm tối đặc quánh, gió đêm bỗng nổi lên, con đường núi quanh co vắng tanh khiến người có chút sợ hãi.
Nhưng tôi lại mọi thứ đều khoáng đạt, thoải mái, khóe miệng chẳng sao ép xuống .
Chu Hách Tể: “Cười gì vậy?”
Tôi giả vờ ngơ ngác: “ cha anh nói… anh tôi?”
Chu Hách Tể dừng lại, mím môi, mang theo chút ngại ngùng xen lẫn bất đắc dĩ: “Anh tưởng… đã đủ rõ rồi.”
“Tôi hỏi thật, giờ anh tính sao?”
Chu Hách Tể bị chặn họng, sờ túi mới phát hiện ngay cả ví cũng không mang, trông có chút khó xử.
Tôi nghiêng người sát lại: “Đã ồn ào đến mức , không một cái thì sao kết thúc ?”
Nói rồi, tôi kiễng , lén lên má anh một cái.
Chu Hách Tể thoáng sững sờ, rồi niềm vui vỡ òa trên gương mặt.
Anh lập tức kéo tôi vào lòng, giữ sau gáy, mạnh mẽ xuống.
Nụ ấy sâu và nóng bỏng, quấn quýt không cho trốn tránh, khiến tôi nghẹn cả hơi thở, có thể ôm lấy anh.
lâu sau, Chu Hách Tể mới lưu luyến rời khỏi môi tôi, cọ vào vành tai nóng bừng: “ thì sẽ xảy ra chuyện đấy.”
“Hứa Ý… em đi.”
28.
Cách mấy tháng mới quay lại , tôi suýt tưởng mình đi nhầm chỗ.
Căn nhỏ vốn đơn sơ nay đổi khác hoàn toàn, trong chất đầy đồ xa xỉ.
túi da cá sấu đến thảm Ba Tư, da cừu non đến ngọc lục bảo.
Trên bàn có một tờ giấy viết tay, vỏn vẹn hai chữ: Xin lỗi.
“Là Tô Cách à?”
Tôi gật đầu, Chu Hách Tể:
“Thật ra Tô Cách không giống vẻ ngoài đâu. Là Omega, nhỏ cậu ấy đã bị bắt nạt, bị dòm ngó, nên mới quen dùng pheromone để khống chế người khác. Nhưng sâu thẳm trong, cậu ấy vẫn khao khát sự thành.
Em tin chuyện lần tuyệt đối không phải là ý ban đầu cậu ấy. Anh có thể tìm cậu ấy không? Em thật sự lo lắng.”
Chu Hách Tể thở dài, giơ bàn tay chúng tôi đang đan mười ngón lên: “Hứa Ý, em có thể đừng vừa nắm tay anh, vừa lo cho một người đàn khác không?”
“Lo cho cậu ấy và anh… đâu có mâu thuẫn.”
Thắng ở tốc độ chớp nhoáng.
Đây là lần đầu tiên tôi thừa nhận mình anh.
Quả nhiên, Chu Hách Tể hết cách. Tuy không tình nguyện, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Tôi cảm kích định ôm anh, nhưng Chu Hách Tể lại lùi một bước:
“, tối rồi, tránh xa anh ra một chút.”
Ơ, giữ gìn trinh tiết cơ đấy. Tôi nổi m.á.u phản nghịch, vòng tay cổ anh, bắt đầu cắn nhẹ.
Chu Hách Tể giằng không thoát, loạng choạng một cái, đè tôi lên bàn ăn.
“Đừng quậy .” Trong mắt anh đầy lửa cháy, giọng nói cố nén “Cơ thể em vẫn chưa khỏe, không… hợp.”
vậy, mặt tôi nóng ran.
“Vậy… anh tắm rửa rồi nghỉ đi, tối nay có thể ngủ ở phòng Tô Cách.”
“Anh không muốn!”
Tôi nghĩ một lúc: “Cũng , vậy để em ngủ phòng cậu ấy.”
Chu Hách Tể lập tức xách tôi chỗ cũ.
“Anh ngủ.”