Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/4L9gnSyc2i
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
29.
Nghe được tin tức về Tô Cách, tôi giục Chu Hách Tể lái nhanh hơn.
Chu Hách Tể cau mặt: “Nhanh nữa là vượt tốc độ rồi.”
Đến nơi, tôi lục tung cả quán bar mới thấy Tô Cách trong một góc.
Cậu say khướt, tựa tường, hai ba vây quanh.
Một tên trong đó, vẻ mặt đê tiện nhất, vừa sàm sỡ vừa cười: “Thơm thế này, làm bọn anh chịu không nổi rồi.”
Tô Cách nhếch môi cười khẩy: “Chỉ mấy người các anh?”
“Đừng lo là không đủ nhé, bọn anh đảm bảo cho cậu no nê.”
Tôi lập tức tới, đẩy hắn ra: “Cút!”
“Ơ, con nhóc Beta này cũng xinh phết.” Tên dơ bẩn kia cười đểu, đưa định chạm mặt tôi “Vừa hay, đổi món một chút.”
Đúng lúc đó, Chu Hách Tể xuất hiện, tung một cú đ.ấ.m khiến hắn ngã sõng soài.
Tên kia phun ra một ngụm máu, định lao như điên, nhưng đồng bọn giữ lại, ghé tai nói nhỏ: “Đó là thiếu gia Chu.”
“Kệ nó là Chu chứ?!”
“Chu gia ở Bán Sơn…”
Hắn trợn tròn mắt, lập tức buông , cụp đuôi mất.
“Chu đúng là oai thật.” Tô Cách cười mỉa.
Tôi vội giữ Chu Hách Tể định phản kích, kéo Tô Cách ra ngoài.
Trên đường về tôi, Tô Cách giữ nguyên gương mặt vô cảm, không nói một lời.
Thế là tôi bắt đầu cởi áo.
Chu Hách Tể trợn mắt: “Hứa , em làm gì đấy?!”
Tôi xoay lưng, để lộ vết sẹo: “Tô Cách, tôi từng chấn thương cột sống, nằm liệt ba tháng, suýt nữa không đứng được nữa.”
Sắc mặt Tô Cách cuối cùng cũng dịu lại, khẽ hỏi: “Có đau không?”
Tôi gật đầu lia lịa.
Thật ra chiêu “giả đáng thương” này là học chính cậu .
Tô Cách bĩu môi, cúi đầu, tránh nhìn tôi.
Tôi lấy hết can đảm: “Tô Cách, tôi biết cậu không muốn thành ra thế này. Là Beta, tôi phần hiểu được hoàn cảnh yếu thế của Omega. Thật ra Chu Hách Tể cũng không phải như cậu . Do tác dụng phụ của kháng thể, cơ thể anh ấy đã thoái hóa rồi.”
“Thoái hóa?” Tô Cách lập tức hứng thú. “Thoái thành thế ?”
“Không cần cậu bận tâm.” Chu Hách Tể nghiến răng từng chữ.
“Quan trọng là…” Tôi vội kéo câu chuyện lại “Anh ấy không chỉ cho bản thân, cũng không phải chỉ cho , mà là muốn mọi người đều có quyền lựa chọn.”
Tô Cách tỏ vẻ nửa tin nửa ngờ.
Tôi khẽ kéo áo Chu Hách Tể, ánh mắt cầu khẩn.
Anh bất đắc dĩ tiếp lời: “Ừ, sau này ngoài kháng thể chống pheromone cho , MegaA cũng sẽ nghiên cứu cách tăng cường thể chất cho Omega và Beta.”
Tôi mấp máy môi nói “Ngoan” với Chu Hách Tể, rồi quay lại nhìn Tô Cách:
“ tôi hy vọng cậu tham gia. Còn mấy người bạn của cậu… khi ra ngoài, cũng hoan nghênh cùng tham gia nghiên cứu.”
Tô Cách thoáng lo lắng: “ giờ thế rồi?”
Chu Hách Tể đáp: “ trong quá trình kiện tụng. Nhưng Hứa đã viết đơn bãi nại, nên sẽ không phạt nặng.”
Tô Cách rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lại khẩn khoản: “Tô Cách, được không?”
Tô Cách nhìn tôi, ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng tỏ vẻ kiêu ngạo:
“Để tôi đã.”
Có câu đó thôi là đủ rồi!
30.
Cảm giác nhẹ nhõm, như tảng đá trong lòng đã rơi xuống, tôi bắt nấu bữa khuya, hỏi mọi người muốn ăn gì.
“Cháo hải sản.”
“Cháo gà dừa.”
Ha, hai món này chắc là có hiểu lầm gì đó về nghề của tôi.
Tôi cầm mì gói và nói: “Đừng lo, thêm một quả trứng nữa.”
Tô Cách gật đầu đồng .
“Nhưng mà, Chu chắc là không quen ăn . Này, Chu , nếu anh về nhanh, còn kịp để người hầu nấu thuốc bổ cho anh đấy.”
Chu Hách Tể cười khẩy: “Quên nói với cậu rồi, giờ tôi ở .”
“Anh ở ?”
Tôi vội giải thích: “Anh ấy đã cãi nhau với Chu gia rồi, nên giờ mới ở .”
“Cãi nhau à, vì sao?”
Tôi suy cách giải thích.
Chu Hách Tể khoác vai tôi, nói: “Vì tôi muốn ở bên Hứa .”
Tô Cách nhìn tôi rồi nhìn anh ấy.
“Chu Hách Tể, anh nghiêm túc chứ?”
“Đương nhiên là nghiêm túc.”
“ anh sẽ không còn quay lại với giới cấp S được nữa .”
“Tôi biết.”
“Biết chỉ là phút bốc đồng?”
“ cậu không hiểu tôi rồi, tôi là người không bao giờ làm việc gì vì bốc đồng.”
Cả hai người cứ nhìn nhau, ánh mắt đối chọi, hình như chẳng có chuyện gì liên quan đến tôi.
Tô Cách liếc qua tôi vài vòng, rồi cuối cùng lắc đầu cười: “Tôi có lúc không biết, các người ai mới là người đầu óc tệ hơn.”
Này, sao lại lôi tôi chửi thế?
Tuy nhiên phản ứng của Tô Cách còn tốt hơn tôi nhiều: “Tô Cách, cậu không giận chứ?”
“Giận có ích gì, chị có thích tôi.”
“Chỉ là, tôi cũng không ngờ.” Tô Cách biểu cảm khinh bỉ “Bảo bối, mắt chị kém thế sao.”
Nói xong, cậu ấy đứng dậy: “Thôi, tôi không đói, trước .”
Nói rồi cậu quen thuộc về phòng cũ của mình.
“À, giờ Chu Hách Tể ở đó.”
“Các người chia giường à?”
Tô Cách như phát hiện ra chuyện lớn, giọng đột ngột cao tám nốt: “Chu , anh không được như à?!”
Chu Hách Tể mặt đen như than.
Tô Cách hả hê: “Thế này tôi cũng ngại với anh, đành để anh sofa .”
“Dựa cái gì chứ?!”
“ …” Khóe miệng Tô Cách cong “Anh với tôi ?”
Cuối cùng, Chu Hách Tể phải vật lộn cả đêm trên sofa.
31.
Nửa năm sau đó, Chu Hách Tể bận tối tăm mặt mũi, cuối cùng cũng sắp xếp, chỉnh đốn lại MegaA.
Chỉ là, tên đầy đủ “Mega ” đổi thành “Mega All”.
Tô Cách bề ngoài kiêu ngạo, nhưng lúc mấu chốt trước mặt hay sau lưng đều giúp đỡ không ít, quan trọng nhất là dùng sức ảnh hưởng của mình để giảm bớt sự ác cảm của Omega đối với MegaA.
Cơ thể tôi đã hoàn toàn hồi phục, thật sự có thể theo Chu Hách Tể , , nhảy, cùng ngắm nhiều phong cảnh đẹp.
Chu Hách Tể cũng “thân thân thực thực” bắt tôi vận động… nhiều lần.
Còn về trải nghiệm… ừm, tôi chỉ có thể nói, với cơ bụng và đường “v” mà trước kia tôi chẳng coi ra gì, bây giờ tôi xin lỗi tận đáy lòng.
Dù sao , đúng là “thơm thật”.
Tô Cách tuy không còn ở tôi, nhưng mỗi tuần sang ăn chực N lần.
Dạo gần cậu ấy càng thêm rạng rỡ, tôi ép hỏi mãi mới chịu nói vừa quen một tiểu .
“Thật à?! Tên gì, trông thế , ở ??”
Tô Cách chê tôi lắm chuyện, rồi thẳng bếp.
Thấy Chu Hách Tể thái rau, Tô Cách đổi sắc mặt: “So với Chu kém một chút.”
Ngón cậu lướt trên cổ áo Chu Hách Tể:
“Nhìn lâu mới thấy, Chu đúng là xuất .”
Tôi và Chu Hách Tể đồng thanh: “Cút.”
Tô Cách đắc cười ha ha.
Tôi tiện thể liếc nhìn đống rau Chu Hách Tể thái: “Có phải thái hơi chậm không?”
“Nhìn hơi mờ.”
“ sao không đeo kính?”
“ chưa quen lắm.”
Tôi đã nói tám trăm lần, không đeo kính thị lực sẽ càng ngày càng kém, nhưng anh ấy không chịu nghe.
Thế là tôi quyết định đổi cách.
Tôi ôm lấy Chu Hách Tể, khẽ cắn bên tai anh:
“Nhưng em thích dáng vẻ anh đeo kính, thư sinh, cấm dục, quyến rũ…”
Chu Hách Tể khựng lại, còn chưa tháo tạp dề đã ngay phòng: “Anh lấy.”
Tô Cách trên sofa tặng tôi ánh mắt “trò giỏi hơn thầy” đầy khen ngợi.
Chu Hách Tể bước ra, nói với tôi: “Thật ra em vốn đã hấp dẫn rồi. Chỉ là, anh lợi hại hơn.”
…
[Hồi ức của tôi.]
Tôi nhớ hồi nhỏ, cô giáo dạy xã hội nói, Beta chiếm 100% là nhóm người hiếm, không cảm nhận được bất kỳ mùi pheromone , nên cũng sẽ không dẫn dắt sinh ra tình yêu.
Khi đó, cả lớp đều quay đầu nhìn tôi, trong mắt là sự thương hại cho một cuộc đời định sẵn khô cằn.
Tôi khóc về , đúng lúc gặp tan ca về.
Hỏi rõ ngọn ngành, tôi trước tiên “xả” cho một tràng quốc túy*, rồi nói cô giáo biết cái gì chứ.
(* chỉ chửi tục, mắng thẳng.)
Sau đó xoa đầu tôi: “Hứa , không pheromone dẫn dắt để yêu, nhưng không có nghĩa là không thể yêu, hoặc không được người khác yêu.”
“Tình yêu của không xuất phát cơ thể.” nắm tôi đặt tim bà ấy “Mà là .”
“Thứ xuất phát trái tim, mới là thứ bền lâu nhất giữa con người với con người.”
Tôi mơ hồ hiểu điều đó suốt nhiều năm.
Cho đến giây phút này, nhìn cảnh yên bình trước mắt, tôi mới thật sự thấu suốt.
ơi, quả nhiên chưa bao giờ lừa con!!!
(Hoàn.)