Nhiếp Chính Vương là do ta nuôi lớn.
Nghe đồn người người đều bảo y âm tàn nham hiểm, thủ đoạn tàn độc, nhưng ta lại chẳng tin.
Dẫu sao trước mặt ta, y trước giờ luôn lạnh nhạ, điềm tĩnh, giữ lễ mà gọi hai tiếng “tiểu mẫu”.
Cho đến khi ta đụng phải cảnh y ra tay chém kẻ cầu hôn ta, tóc đen xõa dài, khóe mắt sòng sọc máu như lệ châu, yêu mị tàn bạo, chẳng khác Tu La bước ra từ địa ngục.
Ta sợ đến vỡ mật, lập tức chạy trốn trong đêm.
Thế mà y lại bắt ta về, dồn ta vào góc giường, để thứ dục niệm dồn nén suốt mười năm hầu như muốn đâm ta tan vỡ.
Y khàn giọng cất lời:
“Tiểu mẫu đã thấy hết, nhi tử cũng chẳng cần giả làm chính nhân quân tử nữa.
Bấy nhiêu năm, ta nhẫn nhịn thật khổ sở.”