Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9KXqYtnX5Y
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Mối thù của ta, vẫn chưa báo.
Mối hận của ta, vẫn chưa tiêu.
Lý Triệt, Tô Thanh Nhi, cùng vị Thừa tướng đã vì quyền thế mà đem ta làm món hàng đổi chác.
Các ngươi ở kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, có từng nghĩ, ở tận biên ải nghìn dặm xa, có một nữ nhân bị các ngươi vứt bỏ, đang mài giũa móng vuốt, bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại, xé nát tất cả những gì các ngươi sở hữu?
8
Những ngày yên bình, bị phá vỡ vào mùa đông năm thứ hai.
Năm ấy, Bắc cảnh phong điều vũ thuận, Bắc Man bị ta đánh cho khiếp vía, rút sâu vào thảo nguyên, chẳng dám xâm phạm.
Trong quân doanh hiếm hoi lộ ra vài phần thư thái.
Hoắc Thanh Sơn thậm chí phá lệ cho binh sĩ thay phiên nghỉ ngơi, còn tổ chức một cuộc săn lớn.
Hôm đó, hắn uống rất nhiều rượu, má đỏ bừng, độc nhãn sáng rực khác thường.
Hắn xách bầu rượu, lảo đảo bước tới trước mặt ta.
“Thẩm Vi,” hắn nấc một tiếng, “ngươi nói, đợi thiên hạ thái bình rồi, ngươi muốn làm gì?”
Ta đang lau chùi trường thương, nghe vậy thì động tác khựng lại.
Làm gì ư?
Ta chưa từng nghĩ đến câu hỏi ấy.
Trong đầu ta, chỉ có báo thù.
“Không biết.”
Ta lắc đầu.
“Ta thay ngươi nghĩ xong rồi.”
Hắn nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đều: “Ngươi cứ ở lại bên ta, làm nương tử của ta! Ta, Hoắc Thanh Sơn, vương giả Bắc cảnh, sánh với ngươi — ‘Huyết Sắc Tường Vi’ — dư sức!”
Chung quanh vang lên một tràng cười thiện ý.
Má ta hơi nóng, chẳng rõ do ánh lửa hắt vào, hay vì lời hắn nói.
“Tướng quân uống say rồi.”
Ta nghiêng đầu, chẳng dám nhìn hắn.
“Ta chưa say!”
Hắn chụp lấy cổ tay ta, lực đạo rất lớn: “Thẩm Vi, ta là thật lòng! Ta…”
Lời còn chưa dứt, một mũi tên tẩm độc lạnh lẽo, lặng lẽ từ bóng tối bắn tới, thẳng nhắm sau lưng hắn!
“Cẩn thận!”
Đồng tử ta co rút, không kịp suy nghĩ, lập tức đẩy mạnh hắn ra.
“Phập——”
Âm thanh mũi tên xuyên vào da thịt.
Ta khẽ rên, chỉ cảm thấy bả vai trái đau buốt thấu xương, cả người ngã chúi về phía trước.
“Thẩm Vi!”
Rượu trong người Hoắc Thanh Sơn tan sạch, hắn gầm lên một tiếng xé ruột xé gan.
Hắn lao tới ôm ta, nhìn mũi tên đen sì cắm sâu nơi vai ta, độc nhãn lập tức đỏ ngầu như máu.
“Có thích khách! Bảo vệ tướng quân!”
Toàn doanh lập tức đại loạn.
Ta cảm giác sức lực đang nhanh chóng thoát đi, trước mắt tối sầm từng đợt.
Tên ấy có độc.
Hơn nữa là loại kịch độc kiến huyết phong hầu.
“Hoắc… Thanh Sơn…”
Ta nắm chặt vạt áo hắn, dùng chút hơi tàn: “Thích khách… nhằm vào ngươi… cẩn thận… triều trung…”
Lời ta chưa kịp nói hết, liền hoàn toàn chìm vào hắc ám.
9
Ta vốn cho rằng mình sẽ chết.
Nhưng khi lần nữa mở mắt, đập vào mắt ta lại là vòm lều soái trướng quen thuộc.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Một giọng khàn khàn truyền đến — là Hoắc Thanh Sơn.
Ta quay đầu, thấy hắn ngồi bên giường, trên mặt đầy vẻ tiều tụy và sợ hãi.
Trên cằm hắn đã phủ một tầng râu xanh, độc nhãn vằn đầy tơ máu.
“Ta… chưa chết?”
Ta khẽ động, vai trái liền truyền đến cơn đau nhói.
“Chưa chết.”
Thanh âm Hoắc Thanh Sơn có chút nghẹn lại: “Quân y nói, may mà nội lực ngươi thâm hậu, giữ được tâm mạch. Ta… ta đã hút hết máu độc cho ngươi.”
Tim ta khẽ chấn động, nhìn đôi môi hơi tím của hắn, trong khoảnh khắc không thốt nên lời.
“Thích khách đâu?”
Ta hỏi.
“Đều chết rồi, tự sát bằng độc dược.”
Giọng hắn lạnh như băng: “Nhưng xét từ binh khí và thân thủ, không phải Bắc Man.”
Hắn hơi ngừng lại, nhìn ta, từng chữ nặng như đá: “Là người kinh thành — cao thủ Đại Nội.”
Lòng ta trĩu xuống.
Kinh thành.
Cao thủ Đại Nội.
Mục tiêu là Hoắc Thanh Sơn.
Không cần nghĩ cũng biết là ai làm.
Lý Triệt.
Chắc chắn là hắn.
Hoắc Thanh Sơn nắm ba mươi vạn đại quân, trấn thủ Bắc cảnh, công cao chấn chủ.
Bên gối, há để hổ dữ an ngủ?
Nhất là từ khi ta đến Bắc cảnh, khiến chiến lực của Bắc cảnh quân càng thêm tinh nhuệ, sự e dè của Lý Triệt ắt đã lên tới đỉnh.
Hắn tưởng đưa ta tới đây là tặng cho Hoắc Thanh Sơn một con ngựa bất kham, để hắn phân tâm.
Không ngờ, lại là tặng thêm đôi cánh, khiến hổ thêm uy.