Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
05
Ba năm trước, ba tôi say rượu lái xe máy, đâm vào một chiếc xe tải đỗ bên đường, bất tỉnh tại chỗ.
Hôm đó mưa như trút nước, lại là ban đêm, đến khi cảnh sát giao thông tuần tra phát hiện thì ông đã hôn mê suốt năm tiếng.
Bệnh viện không liên lạc được với người nhà, không có ai ký tên mổ cấp cứu, đành để mặc vậy đến tận hôm sau.
Mãi đến khi người trong làng đi thay thuốc tình cờ gặp, thấy người nằm đó trông giống ba tôi, mới vội vàng gọi cho ông nội.
Ông nội nhìn thấy đầu ba tôi sưng to như cái chậu, nằm thoi thóp chẳng còn giống người, lập tức cứng miệng nhận nhầm người, quay lưng bỏ đi.
Cuối cùng, mẹ tôi chạy suốt đêm đến bệnh viện, ứng trước viện phí mổ cấp cứu.
Cấp cứu tám tiếng đồng hồ, nằm thêm hai mươi ngày trong phòng chăm sóc đặc biệt, ba tôi mới nhặt lại được cái mạng.
Thời gian đó, mẹ bán sạch những gì có thể bán trong nhà, vay tất cả những người có thể vay, mới gom đủ 30.000 tệ tiền thuốc men.
Trong đó có 10.000 là vay từ dượng tôi.
Thời ấy, thịt heo chỉ có 3 tệ một cân, 10.000 tệ mua được 3.000 cân thịt heo.
Bây giờ nghĩ lại, toàn bộ đều đem cho chó ăn rồi.
Nghĩ đến mẹ, dì tôi tức giận lao tới, nhưng bị dượng kéo lại đứng che phía sau.
“Lúc vay tiền, mày với cô ấy vẫn là vợ chồng, đó là nợ chung.”
“Nếu mày không trả, tao kiện ra tòa. Đến lúc đó nhà bị kê biên, thì dẫn con cưng của mày ra đường quét rác mà sống.”
Nghe tới con trai mình chịu khổ, ba tôi thật sự sợ rồi, vừa khóc lóc than nghèo, vừa năn nỉ dịu giọng.
Dượng tôi ban đầu không mảy may động lòng, mãi đến khi dì chọt nhẹ lưng ông một cái, ông mới thở dài, nắm lấy tay dì:
“Khoản nợ này… coi như để Mộng Lam gánh.”
Ba tôi sững người hai giây, ánh mắt lập tức lóe lên tia toan tính.
Còn chưa kịp mở miệng, dượng tôi đã đổi ý:
“Thôi bỏ đi, vào xưởng làm công, mỗi tháng 600 tệ, làm cả năm còn không đủ 10.000. Mày cứ trả tiền đi.”
Ba tôi đang định mặc cả, nghe vậy vội vàng nói:
“Đừng mà, con bé này mười lăm tuổi rồi, nhìn cũng xinh xắn, nuôi thêm hai năm là gả được rồi, tiền sính lễ đều là của anh!”
Dượng hừ một tiếng, xem như đồng ý.
06
Buổi tối, tôi ôm cuốn sổ hộ khẩu mới ra lò, đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần.
Từ nay về sau, tôi không còn là con gái của người đàn ông tệ bạc kia nữa , cũng không còn tên là *Mộng Lam*.
Tôi mang họ mẹ, họ Lâm.
*Lâm Mộng Lam* không còn phải sợ những lời mắng nhiếc của mẹ kế, nắm đấm của cha, hay cả tiếng gõ cửa lúc nửa đêm của ông nội…
Tôi khẽ vuốt ve cái tên mới của mình, trong khoảnh khắc ấy, cơn ác mộng từng quấn lấy tôi suốt thời thơ ấu cuối cùng cũng tan biến.
Dượng tôi bưng ra một đĩa thịt kho lại mắng:
“Xem kỹ chưa? Mười nghìn tệ, có thể mua được hai lạng vàng, giờ đổi lấy tờ giấy đó.”
Tôi cẩn thận cất sổ hộ khẩu đi, nhẹ giọng nói:
“Cảm ơn dượng.”
“Hừ, đừng tưởng miễn luôn! Khoản này phải trả, đừng có quỵt! Với cả, lần sau gặp mấy đứa khốn nạn như thế, đừng chỉ biết trốn, phải phản kháng! Còn như hôm nay mà nhát như cáy nữa thì…”
Dì tôi vừa bưng bát canh lên đã trừng mắt nhìn ông:
“Nói mãi chưa xong à? Có ăn cơm không đấy?”
Dượng lập tức chạy đi đón lấy cái tô, mặt cười giả lả:
“Ăn ăn ăn, anh chỉ nói vài câu thôi mà, không cho nói luôn rồi…”
Nói đến cuối giọng càng lúc càng nhỏ.
Tôi cố nhịn cười.
Trước đây tôi luôn nghĩ dượng vừa hung dữ vừa xấu trai, dì tôi xinh đẹp dịu dàng lấy ông là thiệt thòi.
Nhưng bây giờ tôi mới hiểu, ông mới là người đàn ông trượng nghĩa, là một người chồng thực sự che mưa chắn gió.
So với mẹ tôi, dì thật sự rất hạnh phúc.
Đang nghĩ ngợi thì trong bát tôi đã có thêm một miếng thịt kho bóng mỡ.
“Mộng Lam, ăn nhiều một chút, con gầy quá rồi.”
Thịt heo quý lắm, tôi theo phản xạ từ chối:
“Dì ơi, con không ăn thịt đâu, con ăn cơm là được rồi.”
“Nói gì vậy, nhà mình chẳng thiếu thứ gì, chứ thịt heo thì thoải mái!”
Nói xong lại gắp thêm mấy đũa, bát thịt của tôi chất cao như núi nhỏ, có một miếng còn rơi xuống bàn.
Dượng lập tức tặc lưỡi tỏ ý không hài lòng, chưa kịp mở miệng thì tôi đã nhanh tay gắp lên bỏ vào miệng:
“Ngon lắm ạ!”
Thịt kho thật sự rất thơm.
Một bát thịt tôi ăn rất chậm, từng chút từng chút một, quý như trân bảo.
Đến khi cổ họng đầy ứ rồi, dì tôi mới thoả mãn đặt đũa xuống:
“Nuôi con nít cũng vui ra phết đấy.”