Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5L0MjEuv8o
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Triệu Kiến Quốc bị ánh mắt của ba dọa sợ, òa lên khóc:
“Không phải con… là… là bà nội bảo con…”
Nó còn chưa nói hết câu thì đã bị Vương Quế Hương nhéo mạnh vào tay. Những lời định nói bị nuốt ngược trở lại.
Nhưng… chừng đó là quá đủ rồi!
Cơ thể Triệu Vệ Đông lảo đảo một chút. Anh nhìn mẹ mình, lại nhìn đứa con trai út đang run lẩy bẩy, trên mặt hiện rõ vẻ đau đớn và thất vọng.
“Mẹ…” – Giọng anh nghẹn lại – “Kiến Quốc… thật sự vẫn còn là một đứa trẻ sao?”
Vương Quế Hương bị hỏi đến nỗi nghẹn lời, ánh mắt lảng tránh.
Triệu Vệ Đông nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Khi mở mắt ra lần nữa, trong ánh nhìn đã có thêm một sự quyết đoán chưa từng có.
Anh bước đến trước mặt Triệu Kiến Quốc, túm lấy cánh tay nó, tiện tay nhặt một cành tre nhỏ ở góc tường.
“Đừng mà anh!” – Tôi theo phản xạ hét lên. Dù rất giận Kiến Quốc, tôi cũng không muốn nhìn thấy cảnh bạo lực.
“Em đừng xen vào!” – Giọng Triệu Vệ Đông lạnh tanh, ánh mắt anh đầy thất vọng và đau lòng – “Mẹ hiền sinh con hư!
Nhà họ Triệu này không thể để một đứa thất đức như vậy tồn tại! Hôm nay, tôi phải thay cha mẹ nó dạy dỗ nó một trận ra trò!”
Anh giơ cao cành tre, quất mạnh lên mông Kiến Quốc!
“Á—!” – Tiếng gào khóc của Kiến Quốc vang lên như lợn bị chọc tiết.
“Anh dám đánh cháu tôi?!” – Vương Quế Hương gào lên, lao vào giật lấy cành tre.
“Tránh ra!” – Triệu Vệ Đông hất bà ta sang một bên, mắt đỏ hoe – “Là bà nuông chiều nó đến mức này đấy! Bà nhìn xem nó đã thành cái giống gì rồi?!”
Cành tre quật xuống từng nhát.
Tiếng khóc của Kiến Quốc vang khắp sân.
Kiến Quân và Kiến Hồng sợ đến mức trốn sau cửa, không dám ló đầu ra.
Triệu Lão Toản ngồi ở góc tường, vẫn rít tẩu thuốc lào, không nói một lời.
Tôi nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, trong lòng dậy lên muôn vàn cảm xúc.
Tôi biết, trận đòn này của Triệu Vệ Đông không chỉ là trừng phạt Kiến Quốc, mà còn là cú tỉnh ngộ cho chính anh, cho cả cái gia đình đã bị sự thiên vị và nuông chiều làm méo mó suốt bao năm.
Có thể nó sẽ khiến Kiến Quốc biết sợ. Có thể nó sẽ khiến Vương Quế Hương dè chừng.
Nhưng điều quan trọng hơn cả là – thái độ của Triệu Vệ Đông… cuối cùng cũng đã thay đổi.
16
Ban ngày tôi trông trẻ, ban đêm lại đốt đèn dầu khâu đế giày, thường xuyên làm việc đến tận khuya.
Tuy vất vả, nhưng khi nhìn thấy từng đồng tiền lẻ được tích cóp dần dần, tôi lại cảm thấy trong lòng tràn đầy hy vọng.
Thấy tôi cực khổ như vậy, Triệu Vệ Đông có phần xót xa, cũng có chút áy náy.
Mỗi khi đi làm về, anh chủ động giúp tôi vài việc vặt trong nhà – như bổ củi, gánh nước.
Dù vẫn kiệm lời, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm âm thầm của anh.
Vương Quế Hương thấy tôi chỉ khâu đế giày mà cũng kiếm được tiền, lại bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Bà ta cũng thử bắt chước làm theo, nhưng tay nghề vụng về, thiếu kiên nhẫn, đế giày khâu ra méo mó, chẳng ai thèm mua.
Mấy lần thất bại, bà ta đành bỏ cuộc, nhưng ánh mắt nhìn tôi càng lúc càng không vừa lòng.
Sau khi vết thương lành hẳn, Triệu Kiến Quốc ngoan ngoãn được một thời gian.
Có thể là do bị Triệu Vệ Đông đánh cho sợ, hoặc là vì tôi quản lý quá chặt, nó không dám tái phạm như trước.
Nhưng trong ánh mắt nó, thỉnh thoảng vẫn ánh lên sự uất ức và thù hằn.
Tôi biết, bản tính của thằng nhóc này khó mà thay đổi. Chỉ cần có cơ hội, nó sẽ lại giở trò. Tôi phải luôn cảnh giác.
Những ngày tháng cứ thế trôi qua – bận rộn, vất vả, nhưng cũng đầy hy vọng.
Thoắt cái, đã mấy tháng trôi qua.
Nhờ trông trẻ giúp Lý Quyên và bán đế giày, tôi cũng tiết kiệm được hơn một trăm tệ – một khoản tiền không nhỏ vào thời điểm đó.
Tôi cẩn thận cất số tiền vào một chiếc hộp sắt, giấu tận đáy hòm.
Đó là hy vọng, là vốn liếng để tôi thoát khỏi quá khứ và bước vào cuộc sống mới.
Kiến Quân cũng không phụ lòng tôi, thi đỗ vào trường trung học trọng điểm của huyện.
Ngày nhận giấy báo nhập học, thằng bé mừng đến đỏ cả mắt.
Tôi lấy ra khoản tiền học phí và sinh hoạt phí đã chuẩn bị từ trước, đưa cho nó.
Nhìn gương mặt rám nắng rạng rỡ của con, tôi cảm thấy chưa bao giờ mãn nguyện đến thế.
“Kiến Quân, cố gắng học cho tốt. Sau này thi đậu đại học, rời khỏi cái xó này.”
Tôi vỗ vai con.
“Vâng! Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ làm được!” – Kiến Quân gật đầu thật mạnh.
Tiễn con lên huyện đi học, lòng tôi vừa trống trải, vừa đầy tự hào.
Nhưng cuộc sống yên ổn chẳng kéo dài được bao lâu.
Một “rắc rối” ngoài dự kiến, âm thầm tìm đến.
Hôm đó, tôi đang bày đế giày ra bán ở chợ thì một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề, đeo kính gọng vàng dừng lại trước sạp.
Ông ta cầm một chiếc đế giày lên, xem xét tỉ mỉ, rồi ngạc nhiên hỏi:
“Cô em, mấy cái đế giày này là tự tay cô khâu à?”
“Vâng.” – Tôi gật đầu.
“Thủ công khéo lắm! Mũi chỉ đều, nguyên liệu chắc chắn.” – Ông ta tấm tắc – “Nhất là mấy hoa văn này, nhìn đẹp và tinh tế ghê.”
Tôi cười cười: “Em làm chơi thôi mà.”
“Là thế này…” – Ông ta đẩy kính lên mũi, giới thiệu –
“Tôi là Chu Giải Phóng, giám đốc nhà máy giày ‘Tiến Bộ’ mới mở trên huyện.
Bên tôi đang định phát triển dòng giày vải thủ công cao cấp để xuất khẩu.
Tôi thấy kỹ thuật khâu đế của cô rất hợp với yêu cầu của chúng tôi.
Cô có muốn đến làm việc tại xưởng của tôi không?”