Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Thương con à?” Tôi cười lạnh, tim đau như dao cắt. “Kiếp trước mẹ thương con quá nên mới chết thảm như vậy đó!”
“Triệu Kiến Quốc, nhớ lấy, làm người không thể sống chỉ biết mình! Con tưởng mấy trò khôn vặt đó đủ để xoay cả thế giới theo ý mình à? Con nghĩ chỉ cần khóc lóc, nũng nịu là muốn gì được nấy sao?”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt nó, từng từ như đâm xuyên vào tim:
“Mẹ nói cho con biết – đời này, không có cửa nữa đâu!”
Ánh mắt lạnh lẽo và quyết liệt của tôi khiến nó hoảng hốt lùi về sau một bước, mặt trắng bệch như bị rút hết máu.
Có lẽ đây là lần đầu tiên nó thấy mẹ như thế – như một con sói mẹ bị dồn đến đường cùng, cuối cùng cũng lộ nanh vuốt.
Tôi biết, việc mình sống lại chẳng khác nào ném một tảng đá xuống mặt hồ yên ả – sóng gió sẽ bắt đầu nổi lên. Và mọi chuyện… chỉ mới bắt đầu.
Kiếp này, tôi – Ngô Tri Thu – chỉ sống vì mình!
Đừng ai mong tôi làm trâu làm ngựa nữa! Đừng ai mơ hút máu tôi thêm lần nào!
Triệu Kiến Quốc bị tôi dọa chạy mất dép, lảo đảo lao ra khỏi phòng, chắc là đi gọi viện binh.
Tôi dựa vào đầu giường, thở hổn hển. Cơn bùng nổ vừa rồi gần như rút cạn toàn bộ sức lực trong thân thể bệnh tật của tôi, nhưng trong lòng lại nhẹ nhõm chưa từng có.
Cơn uất hận bị dồn nén suốt hai đời cuối cùng cũng có chỗ trút ra.
Tiếng bước chân vội vã vang lên ngoài cửa, ngay sau đó là sự xuất hiện của cặp đôi “oan gia kiếp trước” – bố mẹ chồng tôi: Triệu Lão Toản và Vương Quế Hương. Họ kéo theo Triệu Kiến Quốc đang sụt sùi nước mắt, vội vàng xông vào.
“Tri Thu! Chị phát điên cái gì vậy! Thằng Kiến Quốc còn là con nít, chị giận dỗi nó làm gì hả?”
Vừa vào đến nơi, bà Vương Quế Hương đã chống nạnh quát tháo, giọng the thé như muốn chọc thủng màng nhĩ người nghe.
Bà ta mặc bộ áo vải xanh vá chằng vá đụp, đôi mắt tam giác híp lại đầy hung hăng, cả khuôn mặt hằn nét cay nghiệt.
Ông Triệu Lão Toản theo sát sau, miệng phì phèo tẩu thuốc, mặt mày nhăn nhúm, tỏ vẻ không đồng tình:
“Tri Thu à, chị vừa mới tỉnh, người còn yếu, đừng tức giận. Kiến Quốc nó làm gì sai thì chị cứ từ từ nói…”
Nghe thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng giọng điệu thiên vị đó, đứa ngốc cũng nhận ra.
Triệu Kiến Quốc núp sau lưng bà nội, chỉ thò nửa cái đầu ra, đôi mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy uất ức, như thể tôi vừa làm điều gì tàn nhẫn lắm với nó.
Nhìn cái cảnh quen thuộc “tam đường hội thẩm” trước mắt, tôi chỉ cười lạnh trong lòng.
4
Tôi nằm liệt giường hai ngày, ngoài lúc ăn uống và đi vệ sinh, hầu như không rời khỏi giường.
Có thể là do bị tôi dọa sợ, hoặc ông Triệu Lão Toản đã lên tiếng ngăn, nên mấy ngày nay bà Vương Quế Hương không tới làm phiền nữa.
Chỉ là mỗi lần mang cơm đến, mặt bà ta dài như núi Trường Bạch, đồ ăn thì qua loa cho có:
lúc thì cháo loãng như nước lã, lúc thì bánh bột ngô cứng như đá – đến tí mỡ cũng chẳng thấy đâu.
Tôi biết bà ta cố tình hành hạ tôi bằng cách này.
Nếu là kiếp trước, tôi nhất định sẽ nhẫn nhịn, thậm chí còn khúm núm lấy lòng bà ta. Nhưng kiếp này, tôi chẳng buồn quan tâm. Có gì ăn là được, giờ điều quan trọng nhất là hồi phục sức khỏe.
Triệu Kiến Quốc cũng không dám bén mảng lại gần, thỉnh thoảng chỉ ló đầu ngoài cửa ngó vào, ánh mắt đầy nghi hoặc xen lẫn oán giận. Tôi vờ như không thấy.
Thằng nhóc này, kiếp trước cũng nhờ cái bản lĩnh giả vờ đáng thương, giỏi nhìn sắc mặt mà dắt mũi tôi quay vòng vòng. Kiếp này, đừng hòng!
Ngược lại, con trai lớn Triệu Kiến Quân và con gái thứ Triệu Kiến Hồng mỗi ngày tan học đều lén vào thăm tôi.
Kiến Quân đã là một cậu thiếu niên, tính cách giống cha – ít nói, điềm đạm nhưng ánh mắt luôn sáng rõ, toát lên vẻ cứng cỏi.
Nó sẽ lặng lẽ đắp chăn cho tôi, mang nước ấm tới. Dù ít lời, nhưng tôi vẫn cảm nhận được sự quan tâm vụng về của nó.
Kiếp trước, vì thiên vị Kiến Quốc, tôi đã không ít lần làm ngơ với thằng bé.
Thậm chí lúc nó thi đậu trường cấp ba trọng điểm, vì Kiến Quốc cứ đòi mua xe đạp mới, tôi chần chừ không gom đủ tiền học phí đúng hạn, suýt chút nữa làm hỏng cả tương lai của nó.
Nghĩ đến đây, tim tôi lại nhói lên một cái.
Kiến Hồng là một bé gái gầy gò, nhút nhát và rụt rè, có lẽ do từ nhỏ thường xuyên bị bà nội và em trai bắt nạt nên đã hình thành tính cách dè dặt, cẩn trọng.
Con bé lí nhí hỏi tôi:
“Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa ạ?”
Giọng nhỏ như muỗi kêu.
Nhìn đôi mắt to bất thường vì suy dinh dưỡng lâu năm của con bé, tim tôi lại nhói lên một trận.
Kiếp trước, con bé phải bỏ học sớm đi làm thuê phụ giúp gia đình, sau này lấy một người đàn ông thật thà nhưng nghèo khó, cuộc sống chật vật.
Vậy mà tôi khi ấy vì thiên vị Kiến Quốc mà hiếm khi giúp đỡ con bé.
“Kiến Quân, Kiến Hồng, lại đây với mẹ.”
Tôi vẫy tay gọi hai đứa lại.
Hai đứa nhìn nhau, do dự bước tới bên giường.
Tôi nắm lấy tay chúng – bàn tay thô ráp, không còn non mịn như của Kiến Quốc. Tôi nghẹn ngào:
“Hồi trước mẹ… đã không tốt với hai đứa.”
“Mẹ sẽ thay đổi.”
Mắt Kiến Quân lập tức đỏ hoe, cúi đầu thật thấp, vai run run.
Còn Kiến Hồng thì sững người nhìn tôi, như không dám tin vào tai mình. Một lúc lâu sau, nước mắt mới tuôn rơi như chuỗi ngọc bị đứt.