Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/5VMQ6ZmPXn
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Bình luận nói đúng, tôi là muốn tự chuốc lấy đau khổ.
Tôi đã yêu Thầm Yến mười năm. Hồi trước anh học cao học, tôi cày cùng lúc hai công việc, khổ sở lắm giúp anh thành giáo sư danh tiếng trường.
Kết hôn sáu năm, thuận lợi sự nghiệp anh, tôi sẵn sàng bỏ công việc lương cao, ở nhà vợ nội trợ toàn thời gian.
Vì anh, tôi đi gần tất cả. Anh từng hứa với tôi:
“Hiền thê nâng bước mộng thanh vân, ta sẽ đền đáp nàng bằng vàng bạc vạn lượng.”
mà giờ, trái tim anh lại vì một cô sinh viên mà dao động…
Tôi không tin, càng không cam lòng. Tôi phải tận mắt chứng kiến sự thật. Nếu anh thực sự phản bội, tôi tuyệt đối sẽ không mọi thứ kết thúc trong yên ổn!
Khi chúng tôi đến nơi, Hạ Thiền Thiền đang đứng ngẩn ngơ bên đường, nước mắt lăn hoa lê dưới mưa.
Vừa thấy Thầm Yến , cô ta lập nhào vào lòng anh, úp mặt vào vai mà nức nở.
“Thầy Thầm, sợ quá… thật sự rất sợ…”
Anh nhẹ nhàng vỗ vai, giọng dỗ dành:
“Không sao, không sao, anh ở đây .”
Khoảnh khắc đó, hai người quên mất tôi tồn tại, ôm nhau cái kiểu chẳng thèm kiêng dè.
Tôi muốn nổ tung: “ óc cô vấn đề à? Người bị đâm là tôi đây ! Cô giỏi , ôm bạn trai đúng , diễn sâu dữ ha!”
Tôi lúc ý, bánh xe sau Hạ Thiền Thiền đang đè chặt lên một bà cô. Nửa bắp kẹt cứng không nhúc nhích được.
Tôi vội chạy lại hỏi: “Đã gọi chưa?”
Bà cô quát ầm lên: “Điện thoại tôi văng mất ! Con nhỏ đâm tôi xong không gọi , cứ đứng ! nó bị khùng hả?!”
Hóa ra Hạ Thiền Thiền tới giờ vẫn chưa gọi .
Tôi lập lấy điện thoại gọi 120.
Đến lúc , cô ta quay sang, đáng nhìn anh:
“… sợ quá, óc trống rỗng, không cố ý đâu…”
Tôi cười lạnh: “ óc trống rỗng đến mức không nhớ gọi 120, mà vẫn nhớ gọi giảng viên hướng dẫn luận văn?”
Hạ Thiền Thiền mím môi, bị tôi dọa, nước mắt lại rớt lộp độp.
[ phụ bị gì , dám hung dữ với tiểu đáng yêu mềm mại tụi !]
[ yếu đuối đáng , đâu thô kệch bà , nam không là đúng!]
[Đứa hay được , phụ chắc cả đời không học nổi điều đó.]
Tôi chỉ thấy buồn cười. Chuyện nguy hiểm tính mạng mà cũng lôi ra cái cớ quyến rũ đàn ông.
“Giang Khả Ân, giờ Thiền Thiền tinh thần không tốt, đừng kích động cô ấy nữa.” Anh cau mày nói.
Tôi không đáp, chỉ ngồi xuống che nắng người phụ bị đâm.
“Tôi kích động cô ta? Người gặp tai nạn việc tiên phải gọi 120 chứ? mà chậm thêm chút nữa, hậu quả còn nặng hơn!”
nghe lập bật : “Tôi bảo nó gọi , nói cả chục lần! óc chậm ít ra cũng biết gọi 120 chứ? mà nó chỉ lo gọi điện bạn trai được dỗ dành, phải bị điên không?”
Hạ Thiền Thiền nghẹn họng, mặt đỏ bừng, không nổi nữa.
Thầm Yến không những không chối mối quan hệ, ngược lại còn bênh:
“Cô ấy còn trẻ, chưa từng gặp chuyện thế nên hoảng loạn thôi.”
“Trẻ? Tôi thấy trông cỡ ba mươi , nhỏ nhắn gì nữa!”
Hạ Thiền Thiền mặt trắng bệch hét lên: “ à, cháu hai mươi ba thôi mà!”
tròn mắt: “ á? Mà nhìn già thiệt đó.”
Hạ Thiền Thiền muốn nổ tung, dậm thùm thụp.
Không lâu sau, xe đến. May mà không bị nặng.