Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 14

Cuối cùng, cuộc gọi bị dứt khoát cúp.

cúi , u ám:

“Hắn làm không danh phận bên vậy à?”

không?

xem dám không?!

Tôi rưng rưng lắc , hài lòng cười.

Khẽ đi giọt nước nơi khóe :

“Bảo bối, vẫn còn bảy bộ nữa đấy.”

Tôi bất giác nhớ lần gặp — ánh lạnh nhạt, khí chất cấm dục, tiên trên núi cao…

Cười khẩy.

Tiên cái con khỉ!

đột nhiên cúi xuống, tôi bão tố.

Tôi tiếng thì thầm đứt quãng giữa những nụ :

Diêu…”

yêu .”

, … phải ở bên .”

【Phiên ngoại — Kỷ Dã】

Sáng hôm đó, dưới tòa nhà dạy học số 4, Đoạn trêu chọc tôi:

“Chậc chậc, ai mà ngày xưa ảnh cậu gay, ghê chết’, giờ len lén đi ta thế?”

Tôi mà khó chịu.

Đúng là đề nghị để Diêu vào ở chung, nhưng Diêu đâu dán mác “của riêng ”.

Sao tôi , bị là “lén lút giành yêu bạn”?

Khoan đã!

Tôi Diêu?!

Suy nghĩ này khiến tôi giật .

Tôi vẫn luôn cho rằng là “thẳng thép”, sao thể một thằng con trai?!

Không thể nào! Nhất định không thể!

Đoạn vẫn bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa:

“Năm đó A ảnh cậu đã bảo: ‘Để cậu ở cùng ký túc xá với tụi đi’. Khi đó cậu còn không vui, bảo gay. Giờ mong cậu thật sự là gay à?”

Tôi bắt tức.

Nhớ việc hắn ta ôm Diêu ngủ cả tuần, tôi bực.

“Không lẽ mày cũng cậu ?”

“Thật ra… không.” — hắn gật thản nhiên — “ hai tụi mày đều , nên tò mò thử.”

Tôi xong khó chịu không nên lời.

Diêu đâu phải đồ , đâu phải để “thử thử”?!

Rồi cậu né tránh tôi suốt một tháng, tôi trong lúc nóng giận đã ra mấy lời ngu xuẩn : “ ”.

Còn trách cậu không lời.

Sau đó, tôi cũng trốn tránh cậu .

Nhưng tránh, nhớ.

Khi tôi thật sự nhận ra lòng thì… mẹ kiếp, đã thành công rồi!

Tức nổ phổi!

Nhưng tôi tin rằng, Diêu từng khoảnh khắc rung động vì tôi.

cần chưa kết , tôi vẫn còn cơ hội đào góc tường.

tôi ngày nào cũng tức tối nhảy nhót, Đoạn cười khoái trá.

Thỉnh thoảng còn phối hợp với tôi phá bĩnh:

“A Diêu, A khô khan lắm, nếu chán rồi, thể cân nhắc tới tụi tôi.”

Lúc tôi vậy còn hí hửng — tưởng là giúp tôi kích bác tình cảm của họ.

Sau này mới nhận ra — tôi là thằng ngu.

Họ ngày gắn bó, còn tôi và Đoạn là nhân vật phụ trong trò của hai họ.

nghĩ giận!

Không được!

Tôi nhất định phải sửa cái tính hay bậy, còn sĩ diện này!

Hết

Tùy chỉnh
Danh sách chương