Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VcDXCRvwO

302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
“Bà… bà cậu sao rồi?”
“ đã ổn định, nên tôi lập tức quay lại gặp cậu.”
Ánh cậu dịu dàng như có thể nhấn chìm tôi trong biển sâu.
“Tô , tôi nhớ cậu.”
Tôi im lặng nhìn cậu.
Ngực như có sắp trào khỏi lồng ngực.
Tôi hít sâu một hơi, mở lời dũng cảm:
“Ôn Ngự… lần trước cậu hỏi tôi, có thể ở bên nhau không…”
“Nếu bây cậu tôi, câu trả lời tôi …”
“Được.”
“Ôn Ngự, tôi nghĩ… tôi đã cậu mất rồi.”
Đôi cậu sáng bừng lên ngay lập tức, như một đốm lửa rực rỡ.
Cảm xúc cuộn trào trong đáy không hề che giấu.
Cậu nhẹ nhàng siết lấy vai tôi, giọng thầm, êm như gió xuân:
“Bảo bối ngoan, giúp tôi… tháo kính xuống đi.”
Câu “bảo bối ngoan” khiến tôi đỏ bừng.
Không kịp suy nghĩ , tôi ngoan ngoãn tháo kính cho cậu .
Ngay khoảnh khắc , một nụ hôn mãnh liệt như bão tố đột ngột rơi xuống môi tôi.
Tôi mấy lần không thở nổi, cậu không buông, ôm siết lấy tôi đến tôi mềm nhũn trong vòng tay.
Phía trên đầu, tiếng thở dốc nhẹ nhàng cậu.
Ôn Ngự như hòa tan tôi vào xương tủy.
“Cậu không biết đâu, từ lâu rồi, tôi đã làm vậy…”
“Cuối cùng cũng… chờ được cậu.”
20
Sau thức bên nhau, theo yêu cầu tha thiết Ôn Ngự, người đầu tiên chúng tôi báo tin Hạ Triết Viễn.
Cậu khăng khăng chắc chắn rằng, tối giao thừa năm , người Hạ Triết Viễn tỏ tình tôi.
Vậy nên, Ôn Ngự cảm thấy cần thiết phải xác lập chủ quyền.
Hạ Triết Viễn nhìn thấy tay tôi Ôn Ngự đan vào nhau, ánh cậu chợt tối lại.
Cậu gượng gạo nở nụ cười, chúc mừng bọn tôi.
Ôn Ngự … lạnh như mọi , nhưng ánh lại lấp lánh như đứa trẻ thắng cuộc.
Sau nhìn tôi, nháy : “Thấy chưa, tôi đúng mà.”
không ngờ, một thần cao lãnh, sau tỏ tình thành công lại hóa thành một thằng nhóc trẻ con vừa chua vừa dở hơi.
Người tiếp theo cậu “thông báo” Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch tỏ vẻ “tôi biết trước sẽ thành thế này”, chẳng ngạc nhiên.
Nhưng … vẻ vừa kinh ngạc, vừa đau lòng, quá đỗi lòng.
Cậu ta nhìn tôi, không tin nổi:
“A ! Sao cậu lại cái lạnh như đá này chứ?!”
“Cậu đang giận tôi đúng không? Tôi sự nhận lỗi lầm rồi! Tôi hồi chưa rõ lòng mình, năng hồ đồ, nhưng tôi cậu đấy, chỉ mình cậu thôi!”
Ôn Ngự sắc trầm xuống, chắn trước tôi:
“ , chú ý lời cậu.”
“Bây hối hận không ý nghĩa nữa. Những cậu từng làm tổn thương Tô , không thể xóa bằng một lời xin lỗi.”
Ánh lộ đầy day dứt tiếc nuối.
“A … tôi sẽ đợi cậu. Đợi đến cậu chia tay với cái tảng băng kia!”
Ôn Ngự khẽ cười lạnh:
“Nằm mơ.”
21
Sau tốt nghiệp đại , tôi tìm được một công việc thực tập phù hợp với việc cao trong kỳ nghỉ hè.
Tôi Ôn Ngự dọn ngoài sống chung.
Tôi háo hức lên kế hoạch cho những tháng ngày làm sắp tới.
Ôn Ngự bắt đầu lôi chuyện cũ tính sổ.
lạnh nhạt : “Em từng ngủ chung giường với Đoạn Dịch cả tuần đúng không? Vậy đến lượt .”
thế tối hôm , thức dọn từ phòng phụ sang phòng , hoàn toàn danh ngôn thuận đồng cư triệt để.
Một ngày khác, lại ghen bóng ghen gió, : “Trên xương quai xanh em từng bị để lại một loạt dấu vết lúc nửa đêm, đúng không?”
“ cũng để lại.”