Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/10usYgn2i0

302

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 7

Tim tôi rơi xuống đáy vực.

Mấy sự thân mật mơ hồ trước kia, từng tát vả thẳng vào tôi.

Chứng minh rõ ràng tôi tự mình đa tình.

Bên kia, cười giễu:

“Chậc, năm đó là ai ảnh cậu ấy phán một câu ‘ghê chết được’ nhỉ? Nếu không …”

Phần sau tôi không rõ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên khiến tôi giật mình, cuống cuồng bỏ chạy.

Tôi cứ thế chạy mãi, tiếng thở dốc nhịp tim gấp gáp vang vọng trong tai, tôi chưa từng thấy mình chật vật đến vậy.

Cuối hiểu ra, dù tôi cẩn thận lấy lòng năm , thì những định kiến ban ăn sâu vào khoảng cách giữa tôi .

Nói trắng ra, mấy ngày đối tốt với tôi, trêu ghẹo tôi, chẳng chỉ là trò tiêu khiển của mấy công tử rảnh rỗi.

Tôi đúng là… ngu thật.

12

Từ sau hôm đó, tôi bắt sớm về muộn mỗi ngày, cố gắng tránh Kỷ Dã .

lúc, tôi đang cân nhắc chuyện chuyển ra ngoài thuê nhà.

Còn về Ôn Ngự, từng có lúc tôi muốn tránh luôn cậu ấy.

Nhưng khi cậu ấy chỉ bằng vài câu ngắn gọn giải quyết được bài tập của tôi, chưa tới mười phút đưa ra ba phương án luận văn, tôi lập tức quyết định tiếp tục ôm đùi bá.

Không thể vì Kỷ Dã mà liên lụy đến Ôn Ngự được.

Thế là, ngoài thời gian thêm với Hạ Triết Viễn, hầu hết thời gian còn lại tôi đều dính với Ôn Ngự.

Thế nhưng hôm nay tan , Ôn Ngự bị giáo viên gọi lại, tôi vừa bước ra khỏi lớp thì bị ôm cổ kéo vào một phòng trống.

Kỷ Dã đang tựa lên bàn giảng, xoay xoay điện thoại trong , ánh dán chặt lên tôi.

Cậu ta chậm rãi bước lại, đưa muốn vòng cổ tôi.

Tôi theo bản năng lùi về sau — ngay lập tức đụng vào lòng .

Cậu ta ôm eo tôi, ngón vân vê vành tai, giọng nhẹ nhàng nũng nịu:

“A Diêu, mấy ngày nay cứ tránh anh với lão Kỷ thế?”

Tôi cúi che giấu cảm xúc trong : “Không có.”

“Không có ?” – Kỷ Dã đột nhiên đá mạnh vào bàn cạnh bên – “Thế cả tháng nay ngày nào cậu quấn lấy Ôn Ngự mà bơ tụi tôi?”

“Cậu đang loạn gì vậy? Không thể trước, ngoan ngoãn lời ?”

Tôi ngẩng , thẳng vào cậu ta:

lời gì? mấy người chơi đùa tôi ?”

“Chơi đùa cậu? Cậu nghĩ ra kết luận đó từ đâu?”

Kỷ Dã cau mày, giọng khó chịu.

Tôi hít sâu:

“Những lời người nói dưới giảng đường số 4 hôm đó, tôi hết .”

Kỷ Dã thoáng khựng lại, đang nhớ lại — cười khẩy:

“Thế thì ? Cậu tưởng Ôn Ngự là người tốt chắc?”

Cậu ta đặt lên vai tôi, ánh sâu hút:

phòng ký túc này ban chỉ định có ba người thôi.

“Cậu nghĩ vì cậu lại được xếp vào chung với tụi tôi?”

“Là vì Ôn Ngự đặc biệt yêu cầu đó — cậu ấy nói trông cậu ngoan dễ bắt nạt, chung chắc thú vị lắm.”

Tôi ngẩn người, cắt không còn giọt máu.

Chưa bao giờ tôi nghĩ, hóa ra tất cả… đều là sắp đặt từ .

Có lẽ thấy tôi quá khó coi, cau mày liếc Kỷ Dã:

“A Diêu, tụi anh không là—”

“Thì ?” – Tôi ngắt lời, chằm chằm người.

“Được với các cậu là vinh hạnh lớn lao lắm ?

“Chỉ vì các cậu cho tôi , tôi xem đó là ơn huệ, biết ơn những trò đùa giỡn mấy người bày ra?

“Đúng, tôi trông giống con gái, tính yếu đuối, đúng là tôi thích con trai, nhưng những điều đó không cớ để mấy người đem tôi ra trò cười.”

“Thế là đủ . Tôi sẽ đơn xin chuyển ký túc sớm nhất có thể. chỗ mấy người, tôi không với tới nổi.”

Chắc bọn không ngờ tôi lại phản ứng vậy — Kỷ Dã ánh thoáng hoảng hốt, định giơ giữ tôi lại.

Đúng lúc đó, cửa lớp bật mở.

Hạ Triết Viễn đứng ngoài, tôi vẫy :

“Tô Diêu, hôm nay có việc thêm đột xuất đó, cậu quên ?”

Tôi bước nhanh :

“Tới liền!”

Không hề ngoảnh lại sắc người kia.

13

“Tôi ngang phòng , thấy người vây lấy cậu, mà cậu trông có vẻ không thoải mái… nên bịa ra vụ thêm đột xuất.”

Hạ Triết Viễn khẽ nói khi cạnh tôi.

Tôi lắc , chân thành cảm ơn cậu ấy giúp tôi thoát khỏi tình huống đó.

Khi cậu tôi muốn xin chuyển ký túc, liền tôi tới tìm giáo vụ.

Tùy chỉnh
Danh sách chương