Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/2g36Wj1bJC

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

CHƯƠNG 5

“Là thiếp học nấu trà…”

“Du Du.” quăng đũa làm thái giám run bắn, “Phải truyền Thẩm Hình Ty tới hỏi à?”

Mật trong chén bị ta chọc vỡ, đường tràn khắp . Uất ức xen lẫn sợ hãi ùa tới: “Đều do hạ gây rắc rối cho thiếp!” Giọng ta lẫn nức nở, “Ngay cả túi thêu tặng nương nương bị hỏng rồi…”

“Tống thị?” Hoàng thượng cười lạnh, tay gõ chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy lên , “Vật mà Ngự sử đài dâng, không ai nói cho nàng ta là một quả pháo sống.” Chàng lau mắt nơi khóe mắt ta, “ mai nàng dọn vào lãnh cung.”

“Đừng!” Ta hất đổ chén ô mai, “Nương nương nói hậu cung người ít nên hòa thuận, hơn nữa…” Ta xoắn khăn tay, thì thầm, “Nhà mẹ nàng ta thế lớn, thiếp không sánh bằng…”

Hoàng thượng nhướng mày: “Du Du giờ lo đại cục?” Bất ngờ cúi xuống vặn tai ta, khuyên san hô đung đưa loạn xạ, “Hôm trước ôm hạc đồng mang từ điện Hoa về mà khóc, giờ đã rộng lượng thế rồi. mai Thượng cung cục dâng mươi xấp gấm lụa ánh .”

thiếp không cần vải vóc.”

“Vậy lệnh, tối nay không đến điện Hoa.” long diên quẩn quanh, “Ở làm đẹp cho nàng.”

hạ!” Ta lo quá quên cả xưng hô, “Xin người mang chén canh mơ này cho nương nương, uống đêm giúp tiêu thực rất tốt.”

Hoàng thượng bật cười: “A tỷ nuôi được một tiểu bồ tát thật rồi. Không ham vị, không tranh sủng, đến tức giận không chịu trút .”

thiếp chỉ nghĩ… đã rõ lòng nhau, cớ gì để nương nương đơn nơi khuê phòng?”

8

hôm sau trời vừa rạng, thái giám tuyên chỉ đã khiến chim sẻ dưới mái hiên bay toán loạn:

“Mỹ Tống thị ăn nói vô độ, cấm túc tại ngọc phu cung ba tháng—”

Ta đang tựa bên cửa sổ bóc tùng, liền thấy Xuân Đào xách hộp điểm tâm từ cổng vòm bước vào.

“Tiểu chủ ăn tùng thay bữa sao?” Nàng mở nắp hộp, ngọt của mai lan tỏa , “Vị kia làm vỡ hết đống sứ trong phòng, nói muốn đốt nữa.”

Tay ta run lên làm đường bột văng khắp , miệng vẫn cứng: “Cứ để nàng đốt! Dù sao ba tháng sau mới tính…”

Xuân Đào cười dùng khăn lau vụn : “Cẩn thận kéo kiến đến, quên vụ bếp nhỏ lần trước rồi sao?”

Vừa cài xong trâm trước gương, chợt nghe chuông gió ngoài hành lang. Hoàng thượng bước vào với túi kẹo tùng, áo vương nhài từ điện Hoa:

“A tỷ thương nàng, trời chưa đã Xuân Đào đưa điểm tâm, phải tự tới tận nơi đưa kẹo…”

Ta vội nuốt miếng trong miệng: “Hôm nay hạ không thượng triều sao?”

“Canh Mão đã việc xong rồi.” Chàng nhặt mẩu đường nơi khóe môi ta, “Xuân Đào nói thường thấy nàng tự chải tóc, bếp nhỏ lần tắt lửa.”

Chiếc nhẫn ngọc phỉ thúy “cộp” một rơi lên : “Người của quý giá tới mức để chủ tử phải tự làm hết sao?”

Vừa khéo Xuân Đào mang trà vào, nghe vậy cười nhẹ: “Tiểu chủ nhà nô tỳ tính tốt, chiều hư bọn hạ rồi.” Nàng đột nhiên vén rèm, lộ một tiểu cung nữ đang trốn góc phòng ngủ gật gù.

“Ngươi chọn hay chọn?” Hoàng thượng mở danh sách, Thường Hỷ công công dẫn đám cung nữ quỳ hàng dưới sân. Mụ chưởng sự giới thiệu bên cạnh: “ này chải tóc, kia rành chế …”

Ta thấy một cột chuông bạc bên tóc mai: “Muốn đeo chuông kia!”

Hoàng thượng dùng bút chu sa khoanh chữ “Thúy Trúc”: “Con bé này từng nuôi hạc tiên trong ngự thú viên, khéo mua vui nhất.”

chọn đấy.” Hoàng thượng nhướn mày, “Đỡ phải nhìn nàng đêm đêm ôm hạc đồng mà khóc.”

chỉ thêm một trầm ổn: “Thêm người tính sổ, đỡ phải chạy sang điện Hoa nhờ Xuân Đào kê giúp.”

Lúc Thúy Trúc và Nhụy Nhi vào tạ ơn, Hoàng thượng bất ngờ phân phó: “ Thượng cung cục làm đôi khuyên tai chuông bạc, phải vang đến tận ngọc phu cung.” Chàng nhìn về phía tường thành phía tây khẽ cười, “Kẻo người tưởng vẫn lạnh lẽo hiu quạnh.”

9

Gần đây hạ và nương nương tình thâm ý thiết, đêm nào lưu điện Hoa. Ban rảnh rỗi, người sang chuyện trò cùng ta giải buồn.

nay luyện kiếm xong, mồ hôi chưa kịp khô đã mang hộp đồ ăn đến: “A tỷ chè sen hạ hỏa, phải trông nàng uống cho hết.”

Ta nhăn mũi né vị đắng, chợt thấy đáy hộp kẹo tùng, mắt rỡ: “Chắc chắn là Xuân Đào tỷ tỷ lén để vào!”

“Đồ vô tâm!” Người búng trán ta một cái, “Là mang đến đấy!” thấy mình mạnh tay, vội xoa trán cho ta, “Tối nay cùng a tỷ du hồ, nàng chèo thuyền được chứ?”

Đêm xuống, ánh trăng rải bạc trên mặt hồ. Ta ôm gối ngồi trong đình, nhìn chiếc thuyền hoa lướt nhẹ trên làn sóng lấp lánh. Nương nương tựa mạn thuyền hái gương sen, hoàng thượng dùng vỏ kiếm gạt nhành liễu, Thường Hỷ công công chống sào phía sau.

“Chủ tử sao không đi?” Xuân Đào bưng đèn lưu ly ngồi cạnh ta.

“Ta sợ trời tối không thấy rõ đường …” Lúc nói dối thì cắn phải đầu lưỡi, đau đến hít vào từng hơi.

cười từ giữa hồ truyền , hoàng thượng đang đút sen mới bóc cho nương nương, đôi uyên ương vỗ cánh lướt ngang mặt .

“ Xuân Đào tỷ tỷ, nhìn kìa,” ta chỉ thuyền xa xa, “ hạ che gió cho nương nương, chẳng khác gì đôi tiên trong tranh cả.” Ta ngậm điểm tâm nói líu ríu, “Nếu ai đối tốt với ta như thế…”

“Tiểu nha đầu mộng xuân rồi?” Thấy tai ta đỏ bừng, nàng khẽ thở dài, nắm lấy tay ta, “Du Du, tâm tư gì… không cần giấu.”

“Vậy sao tỷ từng giận ta?” Ta túm lấy tay áo nàng, ấm ức tích cả nửa năm theo mắt tuôn , “Đêm trước sắc phong mỹ , tỷ chẳng cười với ta lấy một lần… lòng ta đau lắm…”

Xuân Đào nhẹ vỗ tay ta, trong mắt áy náy: “Là ta sai… ta không oán người, chỉ sợ người thành một Tống mỹ thứ , càng sợ người giống nương nương, đêm dõi theo điện Thừa Khánh ngẩn người.”

“Ta không muốn giống Tống mỹ .” Ta quay đầu, chỉ cần nghe tên nàng là khó chịu, “Nương nương là gốc rễ của điện Hoa, ta nguyện làm dây leo quấn quanh mãi không rời, nương nương vui là ta vui.”

Hoàn toàn quên hôm sau là Tống mỹ hết cấm túc. Khi chim sẻ vừa hót, nàng đã bước vào .

Chiếc trâm vàng yêu thích nào giờ đổi thành trâm bạc mộc mạc, tay nâng hộp gỗ chạm hoa cung kính hành lễ:

ĐỌC TIẾP :

Tùy chỉnh
Danh sách chương