Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/7AVVuIelbz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Thật ra với gương mặt đó của anh, nhuộm kiểu gì cũng không thể xấu nổi.
Nhìn Cố Bác Dụ cuối cùng cũng ra dáng người đàng hoàng một chút, tôi đưa tay xoa xoa đầu anh.
“ , anh có đẹp trai không?”
Anh ta như con công xoè đuôi, tôi bật cười khẽ.
“Đẹp.”
Cố Bác Dụ càng hí hửng hơn.
“Vậy em có muốn hôn không?”
Tôi đẩy khuôn mặt đang dí sát lại.
“Tối rồi tính.”
Cố Bác Dụ nuốt nước bọt, thở cũng gấp hơn.
“Tối… là nghĩa anh đang á hả?”
Tôi trêu anh.
“Anh đoán xem?”
Tôi và Cố Bác Dụ đùa cười, tay trong tay về , nhưng quản đứng ở lại cứ liên tục nháy mắt với tôi.
Tôi chưa hiểu gì, thì Cố Bác Dụ đã lên tiếng .
“Ông mí mắt hả? Sao nháy liên tục vậy?”
Quản trợn trắng mắt, chẳng buồn đáp lại.
Mãi đến khi vào đến trong , tôi mới hiểu vì sao quản lại như vậy.
Giữa phòng khách, một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi. Con tôi thì được bảo mẫu dỗ dành chơi trong phòng đồ chơi. Còn bố chồng tôi thì ngồi đối diện người phụ nữ đó, sắc mặt đau đớn, rối bời.
Chiếc gạt tàn thuốc mặt ông đã đầy ắp tàn và đầu lọc.
Nụ cười trên môi Cố Bác Dụ dần biến mất, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo. Tôi nhìn khuôn mặt người phụ nữ vài giây, chợt nhận ra chị ta có nét gì đó giống anh.
Còn chưa kịp sâu, người phụ nữ đã đứng dậy .
“A Dụ? Là A Dụ phải không?”
Chị ta nhanh lại, định nắm tay Cố Bác Dụ, nhưng bị anh né tránh một cách đầy chán ghét.
“Bà không phải chết rồi sao? Tới đây gì?”
Tôi chưa từng thấy Cố Bác Dụ lạnh lùng như vậy. hai kiếp cộng lại, chưa bao giờ anh nhìn ai với ánh mắt băng giá đến .
“A Dụ! Không được nói chuyện kiểu đó với mẹ con!”
Bố chồng tôi bất ngờ đứng dậy, tay nắm chặt thành quyền.
Cố Bác Dụ trừng mắt nhìn ông, không nói gì.
Người phụ nữ nước mắt lã chã, không dám chạm vào anh, có thể thút thít.
“Mẹ về rồi, mẹ sai rồi, A Dụ…”
Tôi đứng nhìn một lúc, cuối cùng cũng hiểu đại khái.
Đây là mẹ ruột của Cố Bác Dụ. Có vẻ năm xưa bà ta bỏ rơi anh. Nhưng trong trí nhớ của tôi, hình như chưa bao giờ nghe anh nhắc đến mẹ mình.
Tôi cau mày. Một điều gì đó mơ hồ đang dần trở nên rõ ràng.
“Sao? Giờ muốn quay về ? Gã tình nhân của bà đâu?”
Lời nói như sét đánh giữa trời quang, tôi trừng mắt, ánh mắt bố chồng tôi tràn đầy đau khổ, môi run rẩy, không nói được câu nào.
Tiếng của người phụ nữ cũng nhỏ đi nhiều.
Cố Bác Dụ hừ lạnh.
“Cút.”
Người phụ nữ quay sang nhìn bố chồng.
“A Dụ nhất thời chưa chấp nhận được. Em anh cũng khó xử… nhưng ông thật sự không thể chờ thêm được . Em xin anh, đưa tiền cho em hôm nay, ngày mai em ngoan ngoãn về lại từ đầu với anh. Em không chạy đâu…”
Tôi trố mắt, Cố Bác Dụ run rẩy người.
Tấm lưng thẳng tắp của bố chồng tôi bỗng dưng còng xuống.
Với tư cách là phụ nữ, tôi thấy rõ trong mắt người phụ nữ đó, chẳng hề có một chút yêu .
Còn trong mắt người ông mặt bà ta, là nỗi đau đớn và tuyệt vọng không sao che giấu nổi.
Ông quay người đi vào thư phòng lấy thẻ, nhưng Cố Bác Dụ đã lao tới vài .
“Bố điên rồi ? Đội cái mũ xanh bao nhiêu năm rồi chưa đủ? Bố tính lấy tiền của mình đi cứu tên bồ của cũ ? Sao bố nhục ?”
Ngón tay bố chồng run rẩy, ông nhìn đứa con trai mang gương mặt giống mình như đúc, nỗi đau và sự phẫn nộ gần như đè bẹp ông.
Trời mới khi bà ta quay lại, gõ , ông đã vui mừng đến nào.
Nhưng bà ta không quay về vì con, càng không phải để hối lỗi. Bà quay về vì muốn ông rút tiền cứu người ông khác.
Người phụ nữ từng bỏ chồng con năm xưa giờ quỳ mặt ông, nói tái hôn, vậy ông lại cảm thấy… có chút vui.
“Tránh ra.”
Ông cố đẩy Cố Bác Dụ ra, đôi mắt anh đỏ hoe.
Con đau, cha càng đau hơn.
Dù là lừa mình dối người cũng được. Dù trong tim bà ta có ai đi , ông mong bà quay về. Người ông ngày đêm nhớ.
Không muốn thấy ánh mắt thất vọng của con trai , ông thẳng vào .
“Bố bị điên rồi ?! Bà ta từng dẫn ông lên giường của bố đấy! Cái loại bà đó, hôm nay bố đưa tiền thì ngày mai bà ta lại dẫn người ta về giẫm lên đầu bố tiếp cho xem…!”
Đồng tử tôi co rút mạnh. Nhìn thấy bố chồng nghiến răng, đôi mắt đỏ ngầu, ông thở dốc hai cái rồi vung tay giáng thẳng vào má trái của Cố Bác Dụ.
“Không!!!”
Tai trái bị điếc. Mái tóc bạc sau một đêm. Tốc độ già đi chóng mặt trong vòng vài năm. Mối quan hệ cha con rạn nứt đến tận lúc lâm chung.
Khoảnh khắc , tôi rốt cuộc cũng hiểu ra tất .
Người phụ nữ đứng im lặng. Tôi phát điên lao đến chắn Cố Bác Dụ.
“Rầm!”
“Bốp!”
Tiếng đập mạnh vang lên, đầu tôi đập trúng góc bàn, đau đến mức chết đi sống lại. Trán nóng hổi, máu chảy ra.
Cố Bác Dụ cuống cuồng đỡ lấy tôi.
“ ! , em không sao chứ?”
Bố chồng nhìn bàn tay tê rần và bức tượng gỗ rỗng bị đánh vỡ, tay ông run rẩy.
“Con không được… nói mẹ con như vậy, không được…”
Ông lắp bắp, môi run, nhưng không thể nói thêm lời nào.
Nghe tiếng ồn, con tôi chạy từ phòng đồ chơi ra, thấy máu trên trán tôi đã bật nức nở.
“Mẹ ! Mẹ , mẹ bị sao vậy?!”
Tim bố chồng tôi thắt lại tiếng của cháu .
Cố Bác Dụ bế tôi lao thẳng ra , con cũng chạy lạch bạch sau.
Bố chồng như sực tỉnh, vội vàng xách đôi dép nhỏ đuổi .
“Thanh Thanh! Mang dép!”
Người phụ nữ đứng chắn ở , bị Cố Bác Dụ hất ra, rồi lại bị con bé giẫm lên chân. Cuối cùng, người ông bà nghe lời mình vô điều kiện cũng bỏ bà lại, chạy .
Một ba người, chỉnh tề, ấm áp.
còn lại bà đứng một mình.
“Minh Hoa!”
Bà ta gọi, nhưng người ông không ngoảnh đầu, tiếp tục đuổi đứa cháu yêu.
Thực ra tôi không ngất, bị va vào đầu, rách một chút.
Cố Bác Dụ cứ như tôi sắp chết đến nơi, nước mắt rơi liên tục, không ngừng nhắc tôi cố lên.
Quản đứng ở cũng giật mình, vội vàng gọi xe, rồi nhìn vết của tôi bĩu môi nói với Cố Bác Dụ:
“Thiếu , bảo tài xế lái nhanh lên, chứ chậm thì vết nó tự lành rồi.”
Cố Bác Dụ trừng mắt nhìn ông ta, tôi thì bật cười không nhịn được.
Ra khỏi bệnh viện, Cố Bác Dụ đau lòng nhìn vết ở trán tôi.
“Có đau không?”
Tôi đưa tay sờ tai trái của anh.
“Không đau, còn anh thì sao?”
Cố Bác Dụ chớp mắt, ngơ ngác.
“Anh á? Anh bình thường .”
Tôi thấy lòng mình ấm áp.
“Ừ, anh bình thường là tốt rồi.”
Phía sau, bố chồng tôi ôm con bé đã mệt ngủ gục, lặng lẽ đi .
Tôi hích Cố Bác Dụ.
“Sao lại nói bố anh nặng lời như vậy? Xem ông bị tổn kia kìa.”
Cố Bác Dụ hừ lạnh, quay đầu liếc nhìn ông cụ đang cúi đầu buồn bã.
“Ông đáng đời, tự đâm đầu vào mũ xanh rồi còn sợ bị người ta nói.”
Tôi lắc đầu.
“Người ngoài nói thì được, nhưng anh là con trai ông . Anh không ông đau ? Với lại… đổi góc nhìn đi, nếu người phản bội là em thì sao?”
Chân mày Cố Bác Dụ nhíu chặt.
“Không được!”
Tôi nhéo anh.
“Ví dụ thôi ! Anh đi, nếu em bỏ đi nhiều năm rồi quay lại, quỳ gối lóc cầu xin anh, thì anh gì?”
Cố Bác Dụ im lặng.
Một lúc sau, viền mắt anh đỏ lên.
“Em không được vậy với anh đâu. cần đến việc em đi với người khác là anh đã không thở nổi, đau lắm…”
Tôi lắc đầu.
“Bố anh cũng đau đấy. Còn nuôi lớn anh . anh quay ra mắng ông là đồ đội mũ xanh. Anh xem ông có tức không…”
Cố Bác Dụ trầm mặc.
Lúc chúng tôi quay về, người phụ nữ kia đứng ở . Nhìn thấy tôi quay lại, bà ta lập tức lên định nắm tay bố chồng tôi.
11
“Cháu tôi ngủ rồi, hôm nay không tiếp khách. Quản , tiễn khách.”
Giọng bố chồng tôi hơi run, nhưng ông không liếc mắt nhìn người phụ nữ kia một lần.
Cố Bác Dụ im lặng đứng nhìn, tôi khẽ kéo tay anh, anh miễn cưỡng lên .
“Bố…”
Bố chồng ngẩng đầu nhìn anh, hai cha con nhìn nhau thoáng chốc rồi lại lảng đi như thể không phải đối mặt nào.
“Đưa con bé cho con, để con bế cho. Bố nghỉ một lát đi, bố bế suốt đường rồi.”
Nhưng ông không chịu buông tay.
“Cậu bế trẻ con ?”
Cố Bác Dụ bị chê đến nỗi á khẩu, chẳng nói nên lời.
Tối hôm đó, tôi mệt mỏi trèo lên giường sớm. Dù gì cũng đập đầu, người cứ thấy khó chịu. nằm xuống đã ngủ say.
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng rực.
Tôi bật dậy, nhìn kỹ cách bài trí trong phòng, đồng tử lập tức co rút.
Khoan đã! Sao tôi lại quay về rồi?!
Vậy Cố Bác Dụ thì sao?!
Tôi vội đưa tay sờ bên cạnh, người ông nằm đó bị tôi đập nguyên cái tát lên mặt, rên khẽ một tiếng rồi chầm chậm mở mắt.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp trong lòng bàn tay, mắt tôi lập tức đỏ hoe.
“Chồng ! Anh chưa chết!”
Tôi nhào vào lòng anh, nước mắt lã chã tuôn rơi.
Cố Bác Dụ ngẩn người, sau đó mỉm cười nhẹ, siết chặt vòng tay ôm tôi hơn.
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài vang lên giọng nói non nớt của con .
“Mẹ , ông nội nói ăn sáng xong dẫn con đi câu cá đó. Hai người còn dậy ăn sáng không?”
Bố chồng còn ở đây… Mũi tôi lại cay xè.
Tôi vội đáp lại, giọng còn nghèn nghẹn.
Nhưng ngay sau đó, người bị kéo thẳng vào trong chăn, Cố Bác Dụ nhẹ nhàng đè lên người tôi.
“ , em quên rồi sao? Em đã hứa với anh, cần nhuộm tóc lại là có bất ngờ cho anh…”
Tôi nuốt nước bọt, nhìn vào ánh mắt mang tính xâm lược của anh, bản năng muốn chạy trốn.
Anh ghì chặt lấy tôi, cúi đầu hôn lên vết mờ nhạt trên trán.
“Em có … anh đã chờ ngày này bao lâu rồi không?”
Hết