Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Số tiền chị gửi cho tôi, tôi chưa từng động tới.
Tôi nghĩ, đợi đến ngày gặp lại chị, tôi sẽ tận tay trả lại chị từng đồng.
Tôi đến làm việc ở một công trường xây dựng — khuân gạch, vác xi măng, bưng từng bao cát.
Hai năm trôi qua, da tôi sạm đen vì nắng gió, người cũng rắn rỏi hơn. Chỉ là… tôi mãi vẫn không cao lên được.
Chị vẫn luôn nghĩ tôi đang đi học.
Năm nào chị cũng đều đặn gửi học phí và sinh hoạt phí vào thẻ.
Số tiền ấy tôi không dám đụng tới — không đủ mặt mũi để tiêu. Tôi chỉ mong nhanh chóng tiết kiệm được ít tiền, rồi đến Quảng Châu tìm chị. Ngần ấy năm không gặp, tôi nhớ chị lắm.
Trong căn phòng tạm ở công trường.
Tôi đang nhai ổ bánh bao khô khốc, liếc nhìn lão Ngô đang cặm cụi vẽ gì đó trên mặt bàn.
“Anh Ngô, vẽ cái gì thế?”
“Còn vẽ gì nữa, bản vẽ chứ gì. Lớn tuổi rồi, vẽ hoài hoa cả mắt.”
Tôi nhìn bản vẽ của anh ấy — những đường thẳng dọc ngang, mang theo một vẻ đẹp kỳ lạ, nguyên sơ.
“Cái bản vẽ này… là gì vậy ạ?”
“Đây là bản vẽ căn nhà bọn mình đang xây. Nhìn này, đây là cột, đây là dầm, đây là tường.” — anh Ngô uống ngụm nước — “Có bản vẽ rồi, thì mới biết nhà xây lên ra sao, cần bao nhiêu xi măng, sắt thép, tốn hết bao nhiêu tiền.”
“Ghê vậy á?” — tôi bắt đầu thấy hứng thú.
“Sao hả, muốn học không? Anh dạy cho.”
Thật ra tôi cũng không hẳn là muốn học, nhưng anh Ngô thì thật lòng muốn dạy.
Anh hay kể, mấy năm trước, đám trai trẻ trong công trường rảnh là tụm lại chơi bài. Nhưng anh thấy tôi khác — nhìn là biết có tố chất học hành, thế là muốn truyền nghề.
Tôi nói: “Em chỉ là thằng bốc vác, học được có ích gì đâu.”
Anh cười: “Biết đâu được? Học nhiều không bao giờ là thiệt. Hay mày định cả đời đi vác gạch à?”
Cứ thế, mỗi lần nghỉ ngơi, anh Ngô lại kéo tôi qua — dạy tôi đọc bản vẽ, vẽ bản vẽ, tính toán lượng vật liệu cần thiết.
Dần dần, tôi nhận ra — những bản vẽ đó, thực ra có liên hệ rất nhiều với phần cơ học mà tôi từng học ở cấp ba.
Mà vật lý — vốn là môn tôi yêu thích nhất.
Và rồi, tôi dần bước được vào cửa.
Tôi học rất nhanh, đến mức anh Ngô cũng phải cảm thán, nói tôi sinh ra là để làm nghề này.
Những anh em làm cùng thì cười cợt, nói anh Ngô ba hoa, kiểu gì cũng là nhắm trúng tôi rồi, chuẩn bị lừa tôi về làm rể nhà anh ấy.
“Bốp!” — cửa phòng bị đá tung.
Một bà chị ăn mặc lòe loẹt, trang điểm đậm đến nỗi che cả gương mặt, vừa ôm mũi vừa quát:
“Tai mấy người điếc hết rồi à? Gọi mấy câu ra lãnh lương cũng không nghe thấy! Bà còn phải tan ca đấy biết không?!”
“Đi đi đi!” — đám công nhân ùa lên như ong vỡ tổ.
“Thật là… có ai lãnh lương mà không hăng hái vậy không? Ngày nào cũng làm trễ giờ tan ca của người ta!”
Lúc đó tôi còn đang mải mê nhìn bản vẽ, quá tập trung, nghĩ để lát nữa đi lãnh cũng được.
Nhưng đến khi tôi ra tới nơi thì chị Phượng — người làm kế toán — đã đi mất.
Cửa phòng tài vụ bị khóa chặt cứng.
“Chị Phượng, chị thương em với, hôm qua em thật sự không nghe thấy mà…”
“Ồ, không nghe thấy hả? Mày điếc à? Hôm qua tao còn lặn lội đến tận khu nhà ở tìm tụi bay đấy, mày thì đứng đó như khúc gỗ, gọi mấy lần cũng không nhúc nhích, giờ biết cuống rồi hả?”
“Chị à, chậm một ngày cũng đâu sao đâu, mà không có lương thì tháng này em sống kiểu gì…”dịch
“Sống kiểu gì à? Tao biết sống kiểu gì với mày chắc? Hôm nay là mùng Một rồi, lương tháng trước tao đã báo sổ lên rồi, giờ còn phát được cái nỗi gì?”
“Xin chị đấy… xin chị mà, chị thương em chút đi…”
“Đã bảo rồi mà, tháng sau tao trả gộp cho mày, đâu phải không trả. Mà cũng đâu phải tiền tao, là tiền công ty, tao còn sợ mày nghĩ tao nuốt lương mày chắc?”
Không thương lượng được gì, tôi đành ngậm ngùi rời khỏi phòng tài vụ. Tháng này đành ăn đất sống qua ngày — may mà công trường đất nhiều.
“Con mụ chết tiệt!” — làm ở công trường lâu, tôi cũng học được vài câu chửi tục.
“Thằng ranh, mày nói cái gì đó? Lại đây! Tao đập chết mày bây giờ!” — chị Phượng nghe thấy, tôi hoảng hồn quay đầu chạy mất.
Anh Ngô và mấy người cùng làm chung thương tình cho tôi ít đồ ăn, giúp tôi cầm cự nửa tháng, không để tôi phải ăn đất thật. Tôi luôn ghi nhớ ân tình ấy — khi có lương, nhất định sẽ trả lại đầy đủ.
Thật ra ở công trường, con người đơn giản lắm. Người tốt thì là tốt thật, người xấu thì xấu rõ ràng, không vòng vo quanh co.
Mấy anh em cùng sống với tôi, dù ai cũng có tật xấu riêng, nhưng không ai là người tệ. Tôi sống ở đây… cũng thấy ổn, thậm chí là vui.
“Tiểu Hoàng, có tin tức này, nói nhỏ cho cậu biết.” — anh Ngô nói, vẻ mặt bí mật.