Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/BIjE4e1Qn

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 4

15

Trong phòng thiết kế đêm khuya chỉ còn một chiếc đèn bàn bật sáng

Tiêu Chỉ Hàn mở két sắt lấy một sợi dây chuyền

Chiếc lá phong bạc lấp lánh ánh sáng dịu dàng đèn

Đó là thiết kế nghiệp của Tần Nguyệt – một mặt gắn đá mặt trăng mặt còn là đá obsidian

Anh vẫn nhớ lời cô từng : “Ánh sáng và bóng tối dịu dàng và kiên cường

Hồi mắt cô sáng như trời

Sáu năm một ngày thu lần đầu bước thư viện

Nắng lấp loáng xuyên qua kẽ lá bạch quả rọi xuống bản thiết kế của cô Cô luôn ở góc sâu nhất im lặng vẽ từng nét vẽ đầy đam mê

Anh kệ sách cô cắn đầu bút bỗng ánh mắt rực lên như bắt tia cảm hứng

Khoảnh khắc đó… tim như một mũi tên xuyên qua

Sau cô trở thành sinh viên yêu thích nhất

Không vì tài năng mà vì sự kiên định Khi khác chạy theo xu hướng thị trường cô vẫn kiên trì giữ lấy chất riêng của

Giống như chiếc lá bạch quả – đáng nên dùng kim cương để lấp lánh hơn nhưng cô cố chấp chọn đá mặt trăng và obsidian

Nửa tháng khi làm cố vấn tại xưởng Paris vô tình thấy một chiếc kẹp cà vạt đặt hàng

Chỉ liếc qua đã nhận kiểu cắt ngọc lục bảo – góc nghiêng đúng 45 độ viền bo tròn – đúng phong cách của cô

đặt làm… là Lâm Nhược Tâm

Anh hiếm khi chủ động mà lần đó hỏi thăm bạn cũ bên nhà họ Lâm

Nghe bạn nhắc đến chuyện đính hôn giữa Lâm và Cố gia lập tức hiểu mọi chuyện

Cuộc gặp gỡ tại Paris là do sắp đặt những gì xảy đó… là số phận ban tặng

Một cái chớp mắt trong cuộc đời khiến mọi năm tháng chờ đợi tạm ngưng bằng một ánh

Vậy mà giờ đây mọi thứ kết thúc

Tiêu Chỉ Hàn đặt dây chuyền két sắt lặng lẽ ngắm ánh trăng ngoài cửa sổ

Đêm Paris yên tĩnh giống hệt dáng vẻ tập trung của cô khi vẽ bản thảo

Tất cả những thiết kế từng Cố Cảnh Thâm phủ nhận đều đang yên vị trong tủ sưu tập của

Đá mặt trăng cắt giọt nước mỹ học phương Đông… cô đã trưởng thành nhưng đồng thời cũng đánh mất phần nào sự sắc sảo thuần khiết

Những năm qua từng bản thiết kế mới của cô từng bỏ sót một cái nào

Anh thấy rõ từng thay đổi của cô nhưng chẳng thể mở miệng điều gì

Tần Nguyệt bây giờ giống như một chú chim thương Ban ngày thì ngẩng đầu kiêu hãnh nhưng đêm về run rẩy trong vòng tay

Cô gái từng dám dùng đá mặt trăng để thách thức kim cương giờ đây nhốt trong chiếc lồng tên là “trưởng thành”

Có lẽ một mối quan hệ tạm thời cũng điều quá tệ

Anh đòi hỏi điều gì nhiều Chỉ cần ở bên cô – đường đường chính chính

Anh vội

Giống như chiếc lá bạch quả bạc âm thầm đợi ánh trăng rọi đến

Đã sáu năm Đợi thêm… cũng

16

“Cái gì Cậu từ chối Tiêu Chỉ Hàn” – giọng cô bạn thân qua điện thoại đầy sửng sốt

Tôi cầm ly cà phê xoáy nước trong tách: “Bây giờ tớ yêu ai cả

“Vậy mà làm bạn giường” Cô tức đến độ nghẹn họng “Tần Nguyệt điên

“Tớ chỉ là…”

“Khoan đã” Cô cắt lời “Cậu biết mấy năm nay …”

“Đừng nữa

“Không biết” Cô hít một thật sâu “Để tớ gửi cái

Tiếng báo tin nhắn vang lên

Là một bức ảnh – chụp lén từ khe cửa văn phòng của Tiêu Chỉ Hàn chụp từ năm năm

Trong ảnh đang ở bàn làm việc trong trường tay cầm một sợi dây chuyền chăm chú mặt dây

Dù bức ảnh mờ vẫn nhận ngay món đồ đó

Chính là thiết kế nghiệp của – một chiếc lá phong bạc mặt gắn đá mặt trăng mặt là obsidian

Tôi từng với ai – tên của mặt dây là: “Tình đơn phương”

Là ba ngàn ánh trăng chiếu lòng chìm bóng đêm như nước Biết cùng ai

khi bảo vệ đồ án nghiệp chỉ đó là sự đối lập giữa ánh sáng và bóng tối

Thứ thiết kế từng cất giấu tâm sự tuổi trẻ sâu kín nhất của chính tự tay chôn vùi trong hồ sơ nghiệp

“Hôm đó tớ vốn định chạy về báo ngay cho ” giọng bạn thân chợt dịu “nhưng khi tớ về khoa thiết kế thì thấy Cố Cảnh Thâm ôm bó hoa hồng đang ôm lấy

dừng một nhịp: “Xin buổi tiệc ở Paris lần … thật là Tiêu Chỉ Hàn nhờ tớ sắp xếp

Tôi siết chặt điện thoại các đốt ngón tay dần trắng bệch

Thì tất cả đều tình cờ Cái hôn trong thang máy đêm ôm ấp trong phòng thiết kế… đều là cuộc trùng phùng do tính toán kỹ lưỡng

Chỉ là biết trong cuộc gặp gỡ dày công sắp đặt vô tình làm tổn thương một cách vô tâm nhất

“Tần Nguyệt từng nghĩ …” giọng bạn thân nhẹ như gió khi ngay từ đầu đã chọn nhầm

Tôi đặt điện thoại xuống ánh đèn đêm của Paris ngoài cửa sổ

Thành phố vẫn rực rỡ ánh sáng giống hệt năm xưa khi tầng thượng thư viện ngắm khung cảnh

Khi đó luôn cúi đầu Tiêu Chỉ Hàn Không dám quá lâu sợ thấu tình cảm giấu kín

Tôi đem tình đơn phương cất từng bản vẽ mà chẳng dám mở lời

Rồi Cố Cảnh Thâm xuất hiện như cơn gió cuốn khỏi mối tương tư

Tôi tưởng đó là cứu rỗi nhưng thực chất là chạy trốn

Tôi nhầm lẫn cảm động là tình yêu biến lệ thuộc thành thói quen

Trong mối quan hệ dần đánh mất chính đến cả viên đá mặt trăng yêu thích cũng dùng nữa

Và giờ đây đang lặp sai lầm

Trong mối tình đó sai từng là Là vì quá yếu đuối thà nhốt trái tim còn hơn mạo hiểm một lần nữa để tin tình yêu

Nghĩ suốt những năm qua sống hèn nhát

Vì hèn nhát nên dám thổ lộ với Tiêu Chỉ Hàn

Vì hèn nhát nên bám víu Cố Cảnh Thâm đến mức đánh mất cả bản thân

Và giờ dùng chính lý do để trốn tránh

đủ

Tôi thể tiếp tục như thế nữa

Tôi từng thua sự tính toán của Cố Cảnh Thâm thua sự yếu lòng của chính – nhưng thể tiếp tục thua thời gian

17

Tôi chộp lấy áo khoác và lao khỏi phòng

Giờ chắc vẫn còn ở studio

Thang máy mãi tới đầu chạy thẳng lối thoát hiểm

Đẩy cửa thì bất chợt khựng

Tiêu Chỉ Hàn đang đó như thể cũng định lên lầu

Chúng đối diện nơi chiếu nghỉ cầu thang ánh đèn vàng nhạt chiếu lên gương mặt

Anh vẫn dịu dàng như lần đầu tiên gặp ở thư viện năm đó

Chỉ là trong mắt giờ đây những cảm xúc mà thể gọi tên

“Tần Nguyệt” Anh cất tiếng giọng khẽ “Anh với em… đồng ý

“Đồng ý gì” Tim thắt

“Đồng ý giữ mối quan hệ như hiện tại” Anh thẳng mắt giọng điềm tĩnh “Nếu em cần thể chỉ là em tìm đến những lúc yếu lòng

Tôi mắt bỗng cay xè

“Em đồng ý” Tôi bước về phía

Anh khựng

“Chúng bắt đầu ” Tôi ngẩng đầu né tránh “Bắt đầu từ việc làm quen

Không còn là giáo viên và học trò Chỉ là Tần Nguyệt và Tiêu Chỉ Hàn

Ánh mắt dao động im lặng trong vài giây nhẹ nhàng cong môi nở một nụ ấm áp

“Tần Nguyệt” Anh tiến gần giọng trầm thấp “Chúc mừng em nghiệp

Tôi sững – đó là câu từng kịp cách đây năm năm

“Anh thích em” Anh mắt từng chữ rõ ràng “Anh thể theo đuổi em

Cầu thang tối nhưng trong mắt như thấy cả một hồ sâu lấp lánh

Thì tình đơn phương từng là một cuộc độc diễn

Chỉ là cả hai đã lãng phí năm năm thanh xuân trong sự do dự

“Được” Tôi khẽ gật đầu

Anh vòng tay ôm lòng và lần lùi bước

Chúng còn một quãng năm năm để cùng lấp đầy

18

Cố Cảnh Thâm ném sợi vòng tay ngọc trai lên bàn giọng lạnh lẽo đến buốt : “Sao tìm bản nào hết

“Thiếu gia” trợ lý đưa một tập tài liệu “Tần tiểu thư đã xóa kỹ kể cả bản lưu cũng còn…”

“Vô dụng” Anh đạp đổ thùng rác giận dữ “Toàn bộ bản vẽ của cô thiếu bất cứ tờ nào

Anh mất ba ngày lục tung bộ kho dữ liệu của Cố thị

Thậm chí còn thuê chuyên gia phục hồi dữ liệu với mức giá trời

Những bản thiết kế từng chê bai giờ như từng nhát dao cắm tim

Cuối cùng nửa tháng nhận những bản thiết kế đã phục hồi

Không chỉ là các thiết kế thời gian ở Cố thị mà còn cả bản vẽ từ thời đại học của cô – những bản từng xem qua nhưng đã sớm quên

Đá mặt trăng cắt giọt nước mỹ học phương Đông… Mỗi bản thiết kế là một chân dung khác của cô – lạnh lẽo tinh tế kiên định

Anh từng thật sự kỹ những bản vẽ đó Giờ mới thấy – cô đã thay đổi nhiều đến thế nào suốt những năm ở bên

“Thiếu gia” Lộ Giang đưa một tấm ảnh “Chụp ở Paris

Trong ảnh Tần Nguyệt mặc váy dài màu champagne khoác tay một đàn ông

Cô đang – đôi mắt cong như trăng non ánh lên rạng rỡ

Nụ đã thấy suốt năm năm

Ngón tay Cố Cảnh Thâm khẽ run Ánh mắt dừng bóng lưng của đàn ông trong ảnh: cao lớn phong độ vest may đo thủ công

“Điều tra” Giọng lạnh như sương “Tìm là ai

Một tay ném bản thiết kế máy hủy giấy Âm thanh giấy xé vụn như xé chính trái tim

Tần Nguyệt em chạy bao xa

19

Cố Cảnh Thâm nhắn một tin cho cô: “Anh đã cho phục hồi bộ thiết kế của em

Hai ngày trôi qua Không hồi âm

Việc đó… giống cô Trong trí nhớ của Tần Nguyệt luôn chịu sự lạnh nhạt của

Chỉ cần một cuộc gọi cô sẽ Dù giận dỗi cũng sẽ lí nhí đáp

lần đến một dấu chấm cô cũng thèm để

Ba giờ sáng rốt cuộc nhịn nổi gọi điện thoại

Tiếng chuông đổ dài tim theo từng hồi chuông đập loạn lên

Anh nhớ đến những bản thiết kế cô xóa sạch nhớ đến bóng lưng bình thản của cô khi rời

Hóa cô đã quyết tâm rút lui từ lâu Chỉ là cứ nghĩ cô sẽ bao giờ rời thật

Điện thoại kết nối

“Xin ” một giọng nam dịu dàng khàn khàn vì mới ngủ dậy vang lên bên tai “Nguyệt Nguyệt vẫn còn đang ngủ

20

Ngón tay Cố Cảnh Thâm đột ngột siết chặt

Chữ “Nguyệt Nguyệt” vang lên như một lưỡi dao sắc lẹm cắm thẳng tim Trước giờ từng ai gọi cô như cô cũng từng cho phép ai gọi như thế

“Bảo cô máy” Giọng lạnh lẽo như băng giá

Đầu dây bên giọng đàn ông càng thêm lười nhác: “Không ngờ Cố tổng gọi sớm thế chuyện gì quan trọng

“Tôi bảo Gọi cô máy” Cố Cảnh Thâm gần như nghiến răng rít lên từng chữ

“Đêm qua Nguyệt Nguyệt mệt lắm” Giọng đàn ông nửa như đùa cợt nửa như khiêu khích “Cố tổng thông cảm chút nhé

“Mẹ kiếp là cái thá gì” Cố Cảnh Thâm nhịn nổi nữa gầm lên: “Chỉ một tháng thôi đã để đàn ông khác lên giường

Đầu dây bên lặng thinh

Một lúc giọng đàn ông trầm hẳn xuống: “Cẩn thận lời của Cố tổng Anh tư cách xúc phạm cô

“Tôi tư cách” Cố Cảnh Thâm lạnh “Cô đã ở bên suốt năm năm…”

“Thì ” Người cắt lời “Giữa hai đã kết thúc

Cố Cảnh Thâm nghẹn họng

“Cố tổng phụ nữ của khác… đừng mơ mộng nữa” Giọng lạnh tanh

Cạch — điện thoại dập máy

Tùy chỉnh
Danh sách chương