Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/50NyyhS5LE
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
21
Cố Cảnh Thâm trừng mắt màn hình điện thoại lần đầu tiên trong năm năm cảm nhận thứ cảm xúc mang tên sợ hãi
Anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay khớp ngón tay trắng bệch Chữ “Nguyệt Nguyệt” cứ như một câu thần chú lặp lặp bên tai
“Thiếu gia” Trợ lý hớt hải đẩy cửa bước “Tìm ạ”
“Nói ”
“Người đàn ông ở cạnh Tần tiểu thư là Tiêu Chỉ Hàn”
Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu đôi mắt đỏ rực: “Tiêu Chỉ Hàn”
Người đàn ông nổi danh trong giới thiết kế trang sức cũng chính là đối thủ luôn dè chừng
Hai năm dự án lớn nhất cướp khỏi tay thủ phạm… chính là Tiêu Chỉ Hàn
“Tiêu Chỉ Hàn… là thầy cũ đại học của Tần tiểu thư” Trợ lý run giọng
“Điều tra tiếp” Giọng lạnh như băng “Điều tra xem họ bắt đầu từ khi nào Có … từ khi…”
Nói đến đây Cố Cảnh Thâm chợt sực nhớ đến điều gì đó sắc mặt càng thêm tệ
Chiếc đồng hồ bỏ túi đính đá mặt trăng… logo Xiao & Q…
Thì là thế Thì là
“Rầm” Anh hất tung bàn trà tài liệu rơi vãi đầy đất
22
“Cố tổng ngài định sang Paris ” Lộ Giang hỏi
“Cuộc thi thiết kế Alston sắp bắt đầu” Cố Cảnh Thâm chỉnh tay áo sơ mi giọng lạnh nhạt “Là nhà tài trợ chính dĩ nhiên đến”
Anh cố tình bỏ qua sự thật rằng… Tần Nguyệt cũng tên trong danh sách thí sinh tham dự
Lâm Nhược Tâm cũng theo sang Paris “Em cũng tham gia cuộc thi” Cô khoác tay tươi
Cố Cảnh Thâm đáp Anh biết rõ ai là những thiết kế của cô
Anh đã tra địa chỉ của Tần Nguyệt ở Paris
Trong hai ngày qua đến tòa nhà nơi cô ở hai lần — nhưng chỉ lặng lẽ dám bước
Lần đầu tiên tận mắt thấy cô khoác tay Tiêu Chỉ Hàn khỏi tòa nhà
Cô mặc váy trắng ngà kiễng chân giúp Tiêu Chỉ Hàn chỉnh cà vạt
Người đàn ông đó cúi đầu gì đó với cô ánh mắt cô cong cong như trăng non
Lần thứ hai đèn đường hai tiếng đồng hồ
Chỉ để thấy ngọn đèn tầng cao nhất tắt thấy cô tựa lan can ban công trầm ngâm Ánh trăng dịu dàng rọi lên khuôn mặt cô – chồng khít với hình ảnh trong trí nhớ
Chỉ là… ánh trăng đó giờ còn thuộc về nữa
Ngày xưa cảm thấy cô bám dính lấy giờ một lần thôi cũng lén lút
Đến ngày thi lòng bàn tay Cố Cảnh Thâm túa mồ hôi lạnh – dường như còn căng thẳng hơn cả thí sinh
Lâm Nhược Tâm khoác tay bước hội trường nhưng ánh mắt luôn tìm kiếm bóng hình trong đám đông
“Thầy Tiêu” Lâm Nhược Tâm đột nhiên lên tiếng
Cố Cảnh Thâm ngẩng phắt đầu lên
Người đàn ông đó đang nơi xa dáng vẻ thanh nhã trầm tĩnh Bộ vest cao cấp màu tối kẹp cà vạt gắn một viên đá mặt trăng hình giọt nước
Cách cắt đá đó — nhận ngay Chính là phong cách thiết kế mà Tần Nguyệt từng yêu thích
23
“Nhược Tâm” Tiêu Chỉ Hàn khẽ gật đầu mỉm lễ độ
“Lâu quá gặp thầy Tiêu” Giọng Lâm Nhược Tâm phần gượng gạo
Cố Cảnh Thâm khựng : Hai họ… quen
Lần đầu tiên thấy Lâm Nhược Tâm lộ vẻ bối rối như
“Vị là…” Tiêu Chỉ Hàn về phía ánh mắt xa cách như thể đang một qua đường quan trọng
Một cơn giận vô hình bốc lên trong lòng Cố Cảnh Thâm chỉ đấm thẳng khuôn mặt
“Là tổng giám đốc của Cố thị – Cố Cảnh Thâm cũng là nhà tài trợ cho cuộc thi lần ” Lâm Nhược Tâm cố tình khoác tay chặt hơn giọng phần phô trương “Và… là hôn phu của ”
“Tôi về chuyện vui của hai ” Giọng Tiêu Chỉ Hàn ôn hòa nhưng vô cảm “Chúc mừng”
Cố Cảnh Thâm cảm nhận rõ từng ngón tay của Lâm Nhược Tâm siết chặt lấy cánh tay
“Chút nữa phần chấm điểm…” Lâm Nhược Tâm nhẹ giọng “Mong thầy chỉ dẫn thêm”
“Xin ” Tiêu Chỉ Hàn nhếch môi “Tôi đã rút khỏi ban giám khảo ”
“Tại ” Cô vô thức bước lên một bước
“Tránh gây hiểu lầm” Giọng bình thản nhưng mang theo sự kiêu hãnh rõ ràng “Người đang theo đuổi cũng tham gia cuộc thi Nếu chấm điểm e là khách quan”
Cố Cảnh Thâm bỗng cảm thấy đáy lòng trĩu nặng
Tiêu Chỉ Hàn đã xuyên qua hai ánh mắt dịu dàng về phía
Đôi mắt giờ vẫn lạnh lùng nay bỗng ánh lên vẻ trìu mến:
“Nguyệt Nguyệt đây”
24
Tôi thấy Tiêu Chỉ Hàn gọi tên
Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt của Cố Cảnh Thâm và Lâm Nhược Tâm
Anh mặc vest chỉnh tề cô diện váy hội màu champagne cạnh – thật xứng đôi
Tôi từng nghĩ nếu gặp tim sẽ đau – nhưng giờ phát hiện tim hề loạn nhịp
Ngược chính giọng Tiêu Chỉ Hàn khiến tai nóng lên nhớ tới lời thì thầm bên tai đêm qua:
“Ngày mai sẽ luôn ở đây”
“Lâu gặp Cố tổng” Tôi khẽ giọng điềm tĩnh
Ánh mắt Cố Cảnh Thâm dừng nơi bàn tay Tiêu Chỉ Hàn đang đặt ở eo Ánh mắt âm u đến mức tưởng như thể nhỏ máu
“Nghe lần tác phẩm của tiểu thư Lâm xuất sắc” Tôi nghiêng Lâm Nhược Tâm “Rất mong chiêm ngưỡng”
Khuôn mặt cô tái ánh mắt dao động giữa và Tiêu Chỉ Hàn:
“Hai … là…”
“Tôi đang theo đuổi Nguyệt Nguyệt” Tiêu Chỉ Hàn mỉm giọng dịu dàng “Cô đã đồng ý cho một cơ hội”
Nói đến đây cúi đầu ánh mắt như đang một báu vật vô giá
“Lần tác phẩm em tham gia…” Cố Cảnh Thâm đột ngột lên tiếng phớt lờ Tiêu Chỉ Hàn ánh mắt gắt gao khóa chặt “Nghe … đặc biệt”
“Không gì đặc biệt cả đều là mấy viên đá đáng tiền” Tôi thẳng mắt giọng điềm tĩnh
“Lẽ nào là đá ánh trăng nữa” – Giọng Lâm Nhược Tâm mang theo vẻ châm chọc “Tôi từng xem chiếc đồng hồ cô tặng ông nội Cố giá trị thương mại chẳng đáng là bao”
“Giá trị nghệ thuật bao giờ nên đo bằng thương mại” – Tiếng của Tiêu Chỉ Hàn bỗng vang lên bình thản nhưng từng chữ rành rọt “Một thiết kế xuất sắc luôn là tấm gương phản chiếu nội tâm của thiết kế”
Tại hiện trường cuộc thi
Lâm Nhược Tâm quầy trưng bày váy dài quét đất rạng rỡ chói lòa
“Chiếc vòng cổ kết hợp giữa kim cương và sapphire Đá chủ cắt theo kỹ thuật vòng cung 45 độ mới nhất…”
Tôi khán đài khẽ bật
Đó chính là món quà kỷ niệm 5 năm tặng Cố Cảnh Thâm tháng
“Cô Lâm xin hỏi cảm hứng thiết kế đến từ ” – Một vị giám khảo đẩy kính hỏi
“Tôi luôn yêu thích yếu tố biển cả” cô mỉm vẫn giữ vẻ thanh nhã “sapphire giống như nước biển thuần khiết và sâu thẳm”
“ trong các thiết kế đây của cô thiên về đá mã não và ngọc lục bảo” một giám khảo khác lật giở hồ sơ tác phẩm “kỹ thuật cắt đá kiểu cũng từng xuất hiện Vì sự thay đổi lớn như ”
Nụ của Lâm Nhược Hân cứng
“Tôi…” Cô liếc xuống phía khán đài như đang cầu cứu Cố Cảnh Thâm “Đây là một vài thử nghiệm gần đây của ”
“Thử nghiệm” Giám khảo nhướng mày “ trình độ thiện thuần thục giống chút nào với thử nghiệm Độ cong kiểu giọt nước … trái giống như…”
Ông lật tiếp hồ sơ ánh mắt dừng ở một trang nào đó
Tôi biết ông đang gì — trong hồ sơ dự thi đính kèm những tác phẩm tiêu biểu của suốt vài năm gần đây
Ông ngẩng đầu định điều gì đó nhưng chợt ngừng
Ánh mắt cặp kính viền vàng lướt từ Cố Cảnh Thâm sang Lâm Nhược Tâm đầy ẩn ý đóng hồ sơ
“Được chúng đã hiểu” Giọng ông bình thản “Cảm ơn cô Lâm Thiết kế tồi”
25
Đến lượt trình bày
Tôi mở hộp nhung Ánh đèn chiếu thẳng lên như một vầng trăng mờ nhạt
“Đây là một chiếc đồng hồ” Giọng vang vọng khắp khán phòng “Cảm hứng đến từ sự vĩnh hằng của thời gian và ý nghĩa của việc chờ đợi”
Camera phóng đại chi tiết đang trình chiếu màn hình lớn: mặt trong của đồng hồ là đá ánh trăng lấp lánh viền ngoài là hắc diệu thạch trầm mặc Hai loại đá tương phản – một sáng một tối một lạnh một ấm
Tôi nhẹ nhàng xoay mặt đồng hồ đá ánh trăng phản chiếu ánh sáng dịu dàng
“Khi tuần trăng chuyển động hắc diệu thạch cũng thay đổi theo Dù trăng khuyết tròn đêm đen vẫn luôn bao dung luôn canh giữ”
Các giám khảo cúi gần xuống bàn trưng bày chăm chú quan sát
“Ý tưởng độc đáo” Một vị giám khảo lão luyện đẩy kính “ kỹ thuật cực kỳ khó Chỉ một sai sót nhỏ thôi là sẽ thất bại Chiếc thể vận hành bình thường chứ”
Tôi tháo chiếc đồng hồ nhỏ hơn đang đeo tay : “Đây là bản chỉnh”
Giám khảo giơ chiếc đồng hồ lên ánh đèn xem kỹ
Khi kim đồng hồ xoay tuần trăng cũng đổi dần theo Ánh sáng và bóng tối đan xen như đang kể một câu chuyện cổ xưa
“Bộ máy bên trong thật khéo léo” Một giám khảo kỹ thuật xem mặt đồng hồ “Để tuần trăng chuyển động mượt mà mà vẫn giữ độ chính xác của giờ – tính toán cực kỳ tinh vi”
“Câu hỏi cuối cùng” Một giám khảo lật hồ sơ “Tên của tác phẩm là gì”
Tôi hít sâu một
“Lạnh trăng”
Khán phòng xôn xao Tôi thấy sắc mặt Cố Cảnh Thâm khán đài bỗng trở nên khó coi
“Tại là cái tên đó”
“Bởi vì…” Giọng nhẹ “Đây là một ẩn dụ về thời gian Trăng tròn khuyết sáng tàn chỉ đêm lạnh là luôn luôn ở đó”
Tôi khẽ dừng : “Thời gian trôi nhưng sự chờ đợi là vĩnh cửu”
Câu như cho chính – mà cũng như dành riêng cho đang dõi theo từ phía
26
Lâm Nhược Tâm bục nhận giải tay cầm chiếc cúp vàng nụ giữ nguyên độ cong tiêu chuẩn
Ánh đèn sân khấu chói lòa khiến cô choáng váng
Đây là một vở kịch mà ai cũng ngầm hiểu
Cô biết các giám khảo đã nhận sự thật chỉ là vì thể diện của nhà tài trợ nên lật tẩy cô
Chiếc cúp nóng bỏng như thể ngày hè năm
Năm đó cô du học về cha bảo đã mời cho cô gia sư giỏi nhất
Tiêu Chỉ Hàn đẩy cửa phòng vẽ bước ngược sáng vóc cao dong dỏng nụ ấm áp
Cô nhớ ngón tay thon dài của chạm lên bản phác thảo nhớ giọng trầm khẽ giảng giải về màu sắc và đường nét
Cô thường cố tình để nhỏ trong bản vẽ chỉ để nhẹ giọng nhắc nhở: “Chỗ nếu thu góc một chút sẽ hơn”
Tim cô đập rộn ràng
Ánh nắng trong phòng vẽ dịu dàng chiếu lên một bên mặt còn cô thì lén vẽ khung cảnh tưởng tượng những mộng mơ đúng với tuổi thiếu nữ
Trước mặt cô luôn tỏ hoạt bát đáng yêu nhưng vẫn luôn bình thản xa cách
Cô từng lên kế hoạch tỏ tình còn mua cả chiếc đồng hồ đắt nhất
Thế nhưng hôm đó trong chiếc ví để quên ở phòng vẽ cô thấy một tấm ảnh
Tấm ảnh đã cũ như thể thường xuyên lật xem
Trong ảnh là một cô gái đang ở góc thư viện cúi đầu vẽ thiết kế tóc dài rũ nhẹ bên vai Ánh sáng qua cửa sổ chiếu lên khuôn mặt nghiêng tạo nên một đường cong tuyệt
Cô chỉ mặc áo sơ mi trắng giản dị nhưng khí chất như mặt hồ mùa thu – dịu dàng trong vắt
Hóa tất cả dịu dàng mà từng dành cho ai – đều trao cho cô gái đó
Khi thiết kế của cô ánh mắt vẫn luôn lạnh nhạt
khi rút tấm ảnh trong mắt dâng lên thứ cảm xúc thể che giấu – như ánh trăng lướt nhẹ mặt hồ
Khoảnh khắc cô bỗng hiểu – mối tình đơn phương của chỉ là một trò hề
Tất cả những nụ mà cô kỳ công chuẩn mọi sai cố tình tạo … ánh mắt dịu dàng bỗng hóa nực
27
Không ngờ bốn năm cô tận mắt thấy con gái …
Tại tập đoàn Cố thị
Cửa thang máy mở cô thấy một bóng dáng quen thuộc
Cô gái vẫn dịu dàng thanh tú như cúi đầu xem bản thiết kế mái tóc dài mềm mại buông vai
Khoảnh khắc cô bỗng hiểu vì Tiêu Chỉ Hàn từng thiết kế của cô “ phần hấp tấp”
Tần Nguyệt Thì cô gái trong bức ảnh tên là Tần Nguyệt
Cô bắt đầu dò hỏi mới biết Tần Nguyệt đã ở bên Cố Cảnh Thâm suốt năm năm nhưng từng danh phận
Cô lén xem thiết kế của Tần Nguyệt từng bản một đều giống như con cô —âm thầm dịu dàng mang theo ánh sáng khó diễn tả bằng lời
Có những ý tưởng từng Cố Cảnh Thâm chê là “quá kén ” nhưng thực đến mức khiến ghen tị
Cha cô Cố gia cần sự hậu thuẫn từ nhà họ Lâm cô gả cho Cố Cảnh Thâm đây là một thương vụ đôi bên cùng lợi
Cô từ chối
Cô nghĩ đây lẽ là cách trả thù nhất
Giành lấy tình yêu của Tần Nguyệt giành lấy thiết kế của cô để cô cũng nếm thử cảm giác đau lòng
Đó là thứ duy nhất cô thể đạt trong cuộc hôn nhân cưỡng ép
ai ngờ kết cục hôm nay như thế
Màn trả thù của cô ngược đẩy Tần Nguyệt trở về bên Tiêu Chỉ Hàn
Tiêu Chỉ Hàn vẫn là Tiêu Chỉ Hàn ngày nhưng khi về phía Tần Nguyệt ánh mắt còn cần che giấu sự dịu dàng nữa
Lâm Nhược Hân chiếc cúp mạ vàng trong tay bỗng nhiên bật
Cô thua
Người đàn ông mà cô thầm yêu suốt sáu năm cuối cùng cũng chờ ánh trăng của
Còn sự cố chấp của cô cuối cùng trở thành một trò vô nghĩa
28
Đêm buông dày đặc chiếc xe sang trọng lướt qua các con phố Paris
Đèn neon ngoài cửa xe lướt qua gương mặt nghiêng tinh xảo của Lâm Nhược Tâm lúc sáng lúc tối
“Cố Cảnh Thâm” Cô đột ngột mở miệng giọng nhẹ nhàng
Anh trả lời ánh mắt vẫn ngoài cửa sổ
Suốt chặng đường cả hai gì như hai kẻ xa lạ giam trong cùng một chiếc lồng
“Anh biết …” Cô khẽ mỉm “Trước đây em từng nghĩ hiểu thế nào là chân thành”
Trong phòng vẽ đầy nắng trong những năm tháng ngỡ là thanh xuân rực rỡ nhất
“ đến hôm nay em mới hiểu” cô bóng phản chiếu cửa kính “Tất cả những điều đơn phương cuối cùng đều về vạch xuất phát”
Cô tháo chiếc nhẫn đính hôn nhẹ nhàng đặt giữa hai
Viên kim cương phản chiếu ánh sáng rải rác trong màn đêm giống hệt trái tim thiếu nữ tan vỡ của cô năm nào
“Chúng đều là những kẻ mắc kẹt tại chỗ” Cô “Chỉ là… vẫn còn cơ hội cuối cùng”
“Có ý gì” Cuối cùng Cố Cảnh Thâm cũng lên tiếng giọng khàn
“Nếu với cô thì xuống xe ngay bây giờ” Cô bình tĩnh “Em sẽ với cha là chính em hủy bỏ hôn ước”
Cả khoang xe rơi im lặng
Đêm Paris vụt qua ngoài cửa kính như một giấc mộng bao giờ tỉnh
Họ cạnh nhưng còn xa lạ hơn cả dưng
29
“Không vui ” Tiêu Chỉ Hàn thấy ngẩn chiếc cúp bạc
Tôi lắc đầu: “Không gì dù cũng là thiết kế của em”
Anh nhíu mày: “Ban giám khảo với thiết kế ‘Hàn Nguyệt’ chê cả về kỹ thuật lẫn ý tưởng”
Tôi biết đang nghĩ gì: Nếu vì Cố thị là nhà tài trợ thì Lâm Nhược Tâm đã đoạt giải nhất
“Thực em đã chủ động tìm ban giám khảo” Tôi ngẩng đầu
“Cái gì” Anh sững sờ
“Giải vàng sẽ đem đấu giá từ thiện nhưng em ” Tôi kéo tay nhẹ nhàng đeo lên cổ tay chiếc đồng hồ “Nó thuộc về mà”
Đá ánh trăng cổ tay lấp lánh ánh sáng dịu dàng càng làm nổi bật đôi tay thon dài tuyệt của
Kim đồng hồ xoay mặt trăng đổi pha theo nhịp đá mã não đen âm thầm bảo vệ ánh trăng sáng giữa lòng đêm
“Nguyệt Nguyệt” Anh gọi
Tôi ngẩng đầu liền thấy lấy một chiếc hộp nhung xanh sẫm từ túi áo vest
Chiếc hộp nhỏ xíu nhưng dường như mang ngàn cân sức nặng
Anh quỳ một chân xuống động tác vẫn tao nhã như
Khoảnh khắc mở hộp thời gian như ngừng
Đó là một chiếc nhẫn
Giữa chiếc nhẫn là một chiếc lá bạch kim hình lá phong đá ánh trăng và mã não đen còn là hai mặt đối lập mà hòa quyện hảo ở trung tâm như vầng trăng rơi lòng đêm sâu
“Anh với em” ngước mắt ánh sâu lắng “Ánh sáng và bóng tối từng đối lập mà là đồng hành Giống như em và vốn nên thuộc về ”
Tôi bỗng hiểu hóa chỉ giữ thiết kế của mà còn hiểu tất cả tâm tư gửi gắm qua từng nét vẽ
Anh đem những điều dám thành lời hóa từng chi tiết của chiếc nhẫn
Tình cảm âm thầm của những năm tháng nhào nặn thành hình dạng nhất
“Em đồng ý lấy chứ” Giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chắc chắn
“Để chúng tiếp câu chuyện bắt đầu từ chiếc nhẫn ”
30
Tôi từng nghĩ lần gặp Cố Cảnh Thâm sẽ là trong cảnh như
Hôm là cơn mưa thu cuối cùng ở Paris trời hửng nắng Tôi khoác tay Tiêu Chỉ Hàn bước khỏi nhà hàng
Tôi mặc chiếc váy màu champagne mang giày cao gót cả như ánh nắng bao phủ niềm vui đính hôn vẫn vương nơi khóe mắt
Cho đến khi thấy đó
Bộ vest xám của Cố Cảnh Thâm nhăn nhúm cà vạt lỏng lẻo treo cổ
Mắt đầy tơ máu trông như đã mấy ngày ngủ
Người đàn ông từng hảo tì vết giờ đây nhếch nhác đến kinh hoàng
“Tần Nguyệt” Anh gọi tên giọng khàn đặc như dốc hết thân sức lực
Tay Tiêu Chỉ Hàn siết nhẹ ở eo cánh tay vòng lên che chắn
“Về nước ” Cố Cảnh Thâm bước tới một bước “Anh đã hủy hôn với nhà họ Lâm ”
Giọng mang theo nỗi cầu xin từng : “Chúng kết hôn em gì cũng đồng ý Thiết kế của em sự kiên trì của em đều ủng hộ”
Tôi đối diện nhớ tới buổi tiệc cuối năm đó
Lúc cao cao tại thượng giống như mặt trăng xa ngoài tầm với
Còn bây giờ thấp giọng cầu xin về
“Anh nhờ xưởng trang sức nhất Thụy Sĩ chế tác chiếc nhẫn ” Anh lấy một chiếc hộp nhung từ túi áo vest như đang hiến vật quý “Em thích kiểu cắt giọt nước đúng Anh đã đặc biệt…”
Tôi bàn tay khẽ run lên Người luôn điềm tĩnh xử lý mọi việc đấy như Cố Cảnh Thâm lúc giống hệt một đứa trẻ lạc lối lóng ngóng cố gắng níu giữ điều gì đó sắp tuột khỏi tay
“Cố Cảnh Thâm” Tôi cắt ngang lời
Tôi giơ bàn tay trái lên Chiếc nhẫn hình lá ngô đồng ánh nắng khúc xạ lớp ánh sáng dịu dàng viên đá ánh trăng và obsidian tựa lặng lẽ tỏa sáng
Ánh mắt Cố Cảnh Thâm rơi chiếc nhẫn con ngươi chợt co
Anh hẳn đã nhận —đó là thiết kế nghiệp của sáu năm
Khi bảo nó quá nghệ thuật đủ tính thương mại Tiêu Chỉ Hàn biến nó thành một màn tỏ tình lãng mạn nhất
“Muộn ” Tôi khẽ “Tôi đã tìm thật sự biết trân trọng ánh trăng”
Tay buông thõng chiếc hộp nhung rơi xuống đất phát âm thanh nặng nề
Chiếc nhẫn kim cương giá trị xa xỉ lăn ngoài lấp lánh ánh sáng chói lòa nắng
giây phút mọi ánh sáng lấp lánh đều sánh bằng một tia dịu dàng viên đá ánh trăng nơi ngón áp út của
Tiêu Chỉ Hàn ân cần đỡ xe tỉ mỉ vuốt từng nếp gấp váy dài cho
Qua gương chiếu hậu thấy Cố Cảnh Thâm chậm rãi quỳ xuống nhặt chiếc nhẫn rơi
Mưa thu lác đác rơi làm ướt bộ vest đắt tiền của
Còn ngoảnh đầu
Hoàng hôn nhẹ nhàng phủ xuống dòng Seine sóng nước lấp lánh ánh chiều tà Trong ánh sáng như thấy chính năm xưa trong phòng thiết kế của Cố thị
Những ý tưởng từng chèn ép những niềm tin phủ định những ngày tháng dè dặt cẩn trọng… đều đã gột rửa sạch sẽ trong cơn mưa thu hôm nay
Từ giờ trở cái tên Cố Cảnh Thâm với cũng như hàng ngàn qua phố Paris— cố quên nhưng chẳng còn động lòng
“Nguyệt Nguyệt” Tiêu Chỉ Hàn khẽ gọi bên tai “Về nhà thôi ”
Tôi xoay ánh sáng long lanh nơi đáy mắt phản chiếu như viên đá ánh trăng chiếc nhẫn đeo
Trước đây từng nghĩ tình yêu là thỏa hiệp và bao dung Cho đến khi gặp mới hiểu : tình yêu đúng là sự thấu hiểu và gìn giữ bình đẳng
Giống như chiếc “Hàn Nguyệt” giống như chiếc nhẫn đang mang—ánh trăng cùng đêm tối tạo nên một thế giới riêng trọn vẹn
Người thề nguyện chỉ là lời hứa suông nhưng nguyện tin Tiêu Chỉ Hàn
Thật là tin chính
Tin rằng lần trái tim sẽ còn phụ lòng
[TOÀN VĂN HOÀN ]