Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/1qQxCvXI82
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
10
Tôi bước đến gần nhận đó chính là những bản thiết kế từng mang dự thi hồi đại học
Chúng cất giữ cẩn thận từng góc giấy vẫn còn nguyên vẹn chút sứt mẻ
Bản vẽ viên đá mặt trăng cắt hình giọt nước – chính là thiết kế đầu tiên từng trình bày trong lớp học
Tôi mở to mắt đầu
Tiêu Chỉ Hàn đang cúi đầu cài khuy áo giọng nhẹ nhàng: “Thiết kế của em luôn khiến rung động”
Sinh nhật cụ Cố sắp tới nhờ mang quà tặng đến Cố gia
Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi gắn viên đá mặt trăng cắt theo hình giọt nước
Dưới ánh đèn viên đá ánh lên vẻ dịu dàng như làn nước mùa thu lấp lánh
Là Tiêu Chỉ Hàn đích thân đặt làm tại xưởng chế tác danh tiếng nhất Brussels
Anh còn tự tay thiết kế hoa văn bên ngoài – kết hợp giữa họa tiết vân mây truyền thống và những đường nét hình học hiện đại
Trên đồng hồ khắc logo của – “Xiao” lần bên cạnh còn đính thêm một chữ nhỏ: “&Q”
Tôi sản phẩm trong hộp bất giác nhớ bản vẽ non nớt của sáu năm
Khi còn rụt rè chẳng dám đưa xem sợ chê
Vậy mà bây giờ… cùng tạo một tác phẩm mang tên hai
“Anh luôn thực hiện thiết kế của em” Anh vòng tay ôm lấy từ phía giọng trầm ấm “Nhớ Khi đó em biến ánh trăng thành hình giọt nước”
Tôi khựng Thì … nhớ kỹ đến
“Tiếc là tặng khác” Giọng thấp xuống chút nuối tiếc
Tôi xoay đôi mắt ôn hòa của Anh vẫn chỉn chu như sáu năm hề thay đổi
“Em… đã trưởng thành hơn nhiều” Tôi bất chợt
“Hửm”
“Em sẽ thiết kế riêng cho một mẫu Mẫu nhất” Tôi nghiêng đến gần mỉm khẽ: “Cảm ơn …”
Anh cúi đầu hôn cho hết câu
11
Cố Cảnh Thâm cầm chiếc đồng hồ bỏ túi tay ánh mắt dừng ở ký hiệu nhỏ “&Q”
Viên đá mặt trăng hình giọt nước phản chiếu ánh sáng dịu dàng đèn kỹ thuật mỹ thể chê
“Đây là… thiết kế của Tiêu Chỉ Hàn ” Lộ Giang nghiêng đầu giấu kinh ngạc “Hiếm thật đấy”
“Cút” Giọng Cố Cảnh Thâm lạnh như băng tay đột ngột ném đồng hồ lên bàn
Anh vẫn nhớ rõ bản thiết kế
Năm năm khi Tần Nguyệt mới Cố thị cô từng háo hức khoe bản vẽ với Anh chỉ : quá nghệ thuật đủ tính thương mại Thế là từ đó cô nhắc đến nữa
Còn bây giờ Cô hợp tác với khác làm thành sản phẩm
“Cậu chủ rượu …” Quản gia ấp úng
Cố Cảnh Thâm chẳng buồn để ý ngửa cổ uống cạn Ánh mắt vẫn gắt gao chằm chằm chữ “Q” nhỏ
Chữ ký của Tần Nguyệt quen thuộc hơn ai hết
Ngày mỗi bản thiết kế của cô trong Cố thị đều nó – nét chữ thanh tú như chính con cô
Còn bây giờ… chữ ký song hành cùng logo của Tiêu Chỉ Hàn
“Cút hết cho ” Anh đột ngột dậy giáng mạnh chai rượu tường vỡ tan
Cơn đau dày ập đến dữ dội Anh gập ôm bụng mồ hôi lạnh túa đầy trán
Cảm giác đau … quá quen thuộc Trước đây mỗi lần đau thế Tần Nguyệt sẽ cạnh bàn tay ấm áp dịu dàng xoa lên bụng mày khẽ nhíu thì thầm trách móc:
“Cố Cảnh Thâm nếu mà chết vì đau dày em sẽ đeo đồ tang bạc nguyên chất cho phát khiếp…”
Cô lúc nào cũng dọa thế nhưng biết đó là lời dối ngọt
Tần Nguyệt của đến cả thiết kế cũng chiều hết mực
Vì đá mặt trăng quá lạnh cô chuyển sang dùng ngọc lục bảo Vì chê cắt giọt nước hợp thị trường cô học thêm kỹ thuật cắt kim cương
giờ đây viên đá mặt trăng lấp lánh rực rỡ mang tên cô và… khác
12
“Tần Nguyệt ” Giọng Lộ Giang gấp gáp “Cố thiếu xuất huyết dày cấp cứu ”
“Ừm” Tôi đáp bình tĩnh
“Chưa bao giờ nghiêm trọng như Em… em là hiểu rõ nhất Trước đây thường uống thuốc gì”
“Bác sĩ kê gì thì uống cái đó”
“Tần Nguyệt…”
Đầu dây bên im lặng trong giây lát
“À đúng Lộ Giang” Tôi giọng trong trẻo
“Ừ em ”
“Từ giờ chuyện của … đừng báo cho em nữa”
Âm thanh điện thoại ngắt máy vang lên lạnh lẽo
Trong phòng bệnh Lộ Giang Anh quên mất… đang mở loa ngoài
Cố Cảnh Thâm giật phăng ống truyền dịch: “Cút Tất cả cút hết cho ”
“Cố thiếu” Y tá hoảng hốt giữ
“Rót rượu cho ” Giọng khàn đặc
“Cố thiếu bác sĩ …”
“Tôi bảo rót rượu”
“Cố Cảnh Thâm” Lộ Giang cuối cùng cũng mất kiên nhẫn “Cậu nổi điên cái gì Tần Nguyệt bỏ hành xác thế để làm gì”
Cố Cảnh Thâm ngẩng đầu trong mắt là một mảng đỏ rực: “Cậu thì hiểu cái gì…”
“Vậy gì” Lộ Giang cắt lời “Muốn Tần Nguyệt chăm đã cho cô danh phận gì Cậu bắt cô tận mắt cưới Lâm Nhược Tâm”
Phòng bệnh yên tĩnh như tờ
Cố Cảnh Thâm nhắm mắt một giọt nước nóng hổi rơi xuống nơi khóe mắt
Anh thêm gì nữa Chỉ bàn tay vẫn siết chặt lấy ga giường đốt ngón tay trắng bệch
13
Tiêu Chỉ Hàn đưa đến một nhà hàng Trung Hoa
Anh biết… đang nhớ nhà
“Tháng cuộc thi Alston tổ chức ở Paris” Anh múc cho một bát canh “Muốn tham gia ”
Tôi nếm thử mùi vị quen thuộc đến khó tả
“Muốn chứ”
Dĩ nhiên là Alston – một trong ba cuộc thi thiết kế trang sức hàng đầu thế giới
“Có điều…” Tôi đùa “Phải tính xem còn đủ tiền ở Paris thêm một tháng nữa ”
“Ở nhà ” Anh đột ngột
Tôi sững tay cầm đũa khựng giữa trung
“Tần Nguyệt” Anh đặt bát xuống chăm chú “Ở bên nhé”
“…Thầy Tiêu…”
“Đừng gọi là thầy” Anh khẽ ngắt lời “Em biết rõ mà – theo đuổi em với tư cách là giáo viên”
Tôi cúi đầu những cánh nấm đang xoay nhẹ trong bát canh
“Là vì Cố Cảnh Thâm ”
Làm biết Tôi khựng
“Không ” Tôi đáp
“Vậy… trong lòng em vẫn còn ”
Tôi suy nghĩ một lúc: “Nếu bảo là còn thì cũng thực tế Dù … năm năm thể quên ngay ”
Ngón tay Tiêu Chỉ Hàn thoáng siết nhưng vẫn tiếp tục:
“ cảm xúc đó… còn là tình yêu nữa”
“Anh biết ” Tôi mắt “Mấy hôm nay em tưởng sẽ đau khổ sẽ mất ngủ sẽ nhớ da diết”
“ thật lạ… em nhận hình như chẳng còn bận tâm nhiều nữa”
Tôi nhẹ giọng :
“Có lẽ em đã còn yêu nữa ”
“Có lẽ… ngay từ khi bắt đầu thờ ơ em đã biết kết cục”
14
Tiêu Chỉ Hàn lặng lẽ trong mắt là một loại cảm xúc khó gọi tên
“ hiện giờ… em vẫn sẵn sàng bắt đầu một mối quan hệ mới”
“Tại ”
“Vì…” Tôi cúi đầu giọng khẽ run “em sợ … ngay cả niềm tin cơ bản nhất cũng thể trao nữa”
“Anh thể đợi” Anh nắm lấy tay
—
“Thầy Tiêu đừng lãng phí thời gian vì em”
“Em chê già ” Anh khẽ giọng mang theo chút gượng ép
Làm thể Anh gần như chẳng khác gì so với sáu năm
Chỉ là khuôn mặt đã gầy hơn và ánh mắt… sâu thẳm khó đoán hơn
“Hiện tại em chỉ tập trung thiết kế” Tôi rút tay “Em đến chuyện tình cảm”
“Vậy mối quan hệ giữa chúng trong thời gian qua… là gì”
Anh hỏi giọng trầm thấp
Tôi kìm nước mắt dám mắt :
“Nếu … cứ giữ mối quan hệ thế Anh thể kết thúc bất cứ lúc nào còn em…”
Tiêu Chỉ Hàn đột ngột dậy ghế cọ sàn phát tiếng kêu khẽ
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng lách tách của củi cháy trong lò sưởi
Anh mặt khẽ mím môi cố gắng nở một nụ
“Thầy Tiêu…” Tôi ngước lên
“Anh dạo một lát” Anh chỉnh tay áo giọng vẫn nhẹ nhàng: “Em cứ ăn từ từ”
Bóng lưng in nền gỗ trầm lặng và cô tịch Đến cửa dừng nhưng vẫn ngoảnh đầu
Tôi im bàn lâu nhúc nhích
“Thanh toán” Tôi với nhân viên phục vụ
“Quý ngài đã thanh toán ” Người phục vụ đẩy xe tráng miệng đến “Anh còn gọi thêm món ”
Tôi bát chè hạt sen táo đỏ bốc khói nghi ngút trong lòng bỗng trào lên một nỗi xót xa
“Ngài cô nãy giờ gần như ăn gì dặn cô ăn xong hãy rời ”
Tôi chằm chằm bát chè mặt nóng mờ cả tầm mắt
Dù đã bước khỏi cửa vẫn quên chăm sóc tâm trạng và dày của
Tiêu Chỉ Hàn… mãi mãi là như thế
Còn thì
Tôi dùng cách tàn nhẫn nhất để tổn thương Khiến một mối tình… như chỉ là một cuộc trao đổi rẻ mạt
Tôi bưng bát lên Nhiệt độ ngọt ngào
Ngay khoảnh khắc đó bỗng nghĩ – nếu biết sẽ như thế hôm đó nhất định sẽ bốc đồng
Sẽ tự tiện bước đến và làm tổn thương một thuần khiết như