Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/3fs8kJxM4O

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

4.

Tôi tắt điện thoại, đặt lại chỗ cũ.

Cả đêm không ngủ.

Tôi biết, tôi sẽ ly hôn với Thẩm Diên Chu.

Nhưng… không phải bây giờ.

Vì ba tôi vừa được chẩn đoán mắc ung thư phổi, thời gian sống chẳng còn bao lâu.

Thẩm Diên Chu vẫn thường xuyên đến bệnh viện trò chuyện, an ủi ông.

Nếu tôi vạch trần mọi chuyện lúc này…

Ba sẽ mang theo tiếc nuối mà rời đi.

Người con rể này là ông đích thân chọn, đích thân bồi dưỡng.

Một người đàn ông kiêu hãnh như ba tôi, từng nhiều lần hạ mình vì Thẩm Diên Chu, tìm người, gửi quà, chạy vạy khắp nơi —

chỉ để giúp anh có chỗ đứng khi còn rất trẻ.

Tôi không muốn ông đau lòng thêm nữa.

Vì vậy, sáng hôm sau, khi ánh nắng vừa le lói,

tôi vẫn sống như chưa từng có gì xảy ra.

Thẩm Diên Chu dậy sớm đi chạy bộ, như mọi ngày.

Lúc về còn mua bữa sáng cho cả hai.

Chúng tôi ngồi đối diện nhau, cùng ăn sáng, như một cặp vợ chồng bình thường.

Ăn xong, anh thay đồ đi làm.

Trước khi đi, anh ôm tôi một cái, hôn nhẹ lên trán tôi:

“Vợ ơi, tối nay anh đi gặp mấy anh em. Có người tổ chức sinh nhật, chắc về trễ chút. Em cứ ngủ trước, đừng chờ anh nhé. Yêu em!”

Tôi mỉm cười, gật đầu:

“Lái xe cẩn thận nhé.”

Tôi biết…

hôm nay là sinh nhật của Lâm Lâm.

Thẩm Diên Chu đã mua cho cô ta một chiếc túi LV.

Hôm qua, Lâm Lâm còn chụp ảnh chiếc túi gửi cho anh, kèm theo một icon trái tim.

【Cảm ơn ông xã.】

【Diên Chu à, hôm nay là sinh nhật em. Em muốn – chỉ lần này thôi – được làm một người vợ “đúng nghĩa” của anh. Một người vợ danh chính ngôn thuận.

Em muốn được nắm tay anh đi giữa phố, cùng anh và bạn bè ăn mừng sinh nhật… có được không?】

【Em không dám mơ đến chuyện chiếm lấy anh, vì em biết anh thuộc về Tô Vãn Tình.

Nên chỉ xin… duy nhất hôm nay thôi, cho em được làm vợ anh một ngày.】

Lời lẽ yếu đuối kiểu đó rất hợp khẩu vị Thẩm Diên Chu.

Không lâu sau, anh lập tức nhờ Lý Triết đứng ra tổ chức tiệc mừng sinh nhật cho Lâm Lâm.

Tôi biết địa chỉ.

Nên âm thầm liên hệ với quản lý nhà hàng, xin trích xuất video giám sát phòng riêng mà họ đã đặt.

Người quản lý là một phụ nữ ngoài bốn mươi, mẹ đơn thân.

Ban đầu, khi nghe tôi hỏi xin camera, chị ấy khá dè dặt, không muốn hợp tác.

Nhưng khi tôi thành thật nói rõ lý do – là để thu thập bằng chứng chồng ngoại tình – thái độ chị ấy lập tức thay đổi.

Vì chị từng là người bị phản bội.

Và với chị, chẳng có gì đáng ghét hơn một gã đàn ông bội bạc.

5.

Đoạn video từ camera giám sát được gửi đến lúc 11 giờ đêm.

Thẩm Diên Chu vẫn chưa về nhà.

Tôi dựa vào đầu giường, lặng lẽ mở video trên điện thoại.

Trong khung hình, Lâm Lâm luôn miệng cười dịu dàng, nép chặt trong lòng Thẩm Diên Chu.

Hai tay cô ta ôm chặt lấy cánh tay anh, như thể chỉ cần rời ra một chút là sẽ mất anh mãi mãi.

Thẩm Diên Chu thì thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng.

Hai người họ cứ thế trao nhau ánh mắt ngọt ngào, nồng nàn —

tựa như một cặp vợ chồng hạnh phúc thực thụ.

Lý Triết cũng có mặt ở đó, ngồi bên cạnh, cười phụ họa suốt buổi.

Cho đến khi Lâm Lâm đứng dậy đi vào nhà vệ sinh,

gương mặt Lý Triết chợt trầm xuống, anh ta nhìn Thẩm Diên Chu rồi hạ giọng hỏi:

“Này, lão Thẩm… anh làm cái gì vậy?

Anh dắt cô ta ra ngoài công khai thế này luôn à?

Không sợ người quen bắt gặp sao?

Nhỡ đâu Vãn Tình biết được thì sao?!”

Mặt Thẩm Diên Chu đỏ bừng vì rượu.

Anh vốn rất ít khi uống nhiều đến vậy.

Xem ra… tối nay, anh thật sự rất vui.

“Ở trong phòng bao này, chỉ có tôi, cô ấy và cậu thôi —

Vãn Tình làm sao mà biết được chứ?”

Giọng anh nói đầy thương cảm,

tựa như anh đang làm điều gì đó vì “người khác”, chứ không phải cho bản thân.

“Lâm Lâm số khổ, đáng thương mà.

Hôm nay sinh nhật cô ấy, chỉ có mỗi một mong ước nho nhỏ —

muốn được đường đường chính chính làm vợ tôi một lần…

Tôi không nỡ từ chối.”

Lý Triết nhíu mày, sắc mặt trầm xuống.

“Lão Thẩm, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi,

có mấy lời tôi thấy cần phải nói thẳng.

Không bàn đến việc Lâm Lâm có thực lòng hay không,

chỉ riêng Vãn Tình thôi – người đã ở bên anh lúc anh trắng tay.

Anh bây giờ là giáo sư đại học, sự nghiệp vững vàng.

Nhưng Vãn Tình thì sao? Cô ấy cũng đâu kém cạnh gì anh —

có nhan sắc, có nghề nghiệp, có gia thế.

Chẳng có chỗ nào không xứng với anh cả.”

“Đừng để mất đi rồi mới biết thế nào là tiếc nuối.

Đang sống tử tế, lại tự tìm đường chết làm gì?”

Thẩm Diên Chu bật cười sảng khoái,

say đến mức quên cả liêm sỉ:

“Yên tâm, tôi biết mình đang làm gì.”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ ly hôn với Vãn Tình cả.”

“Hơn nữa… bây giờ cô ấy đang mang thai con tôi.

Dù có biết chuyện, chỉ cần tôi cúi đầu nhận sai,

cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi.”

“Cậu không hiểu đâu, Vãn Tình yêu tôi lắm.

Cô ấy và đứa nhỏ… không thể rời xa tôi được.”

“Phụ nữ mà… chỉ cần mang thai rồi,

sẽ mãi mãi bị đàn ông nắm thóp.”

Lý Triết nhìn anh, người bạn đã từng đồng cam cộng khổ suốt bao năm,

không nói thêm lời nào, chỉ khẽ thở dài một tiếng — đầy bất lực.

Thẩm Diên Chu vỗ nhẹ vai Lý Triết, miệng cười khinh khỉnh:

“Lão Lý à, cậu không hiểu được cái cảm giác đó đâu…

Lâm Lâm giống như nàng tiên mà năm xưa tôi chẳng bao giờ với tới được.

Giờ thì sao?

Tiên nữ ấy bỗng hạ phàm, cam tâm tình nguyện nằm dưới thân anh —

để mặc anh muốn làm gì thì làm.

Cái cảm giác được khống chế, được chiếm hữu ấy… khiến người ta phát điên, phát cuồng!”

Anh cười, mắt đỏ ngầu men rượu:

“Ngày xưa tôi nghèo, ai cũng xem thường tôi, cả Lâm Lâm cũng thế.

Vậy nên khi chinh phục được cô ta… cảm giác đó thật sự rất… ‘đặc biệt’.”

Câu nói còn chưa dứt, cánh cửa phòng bật mở.

Lâm Lâm bước vào.

Lý Triết chỉ liếc qua một cái, rồi lập tức viện cớ rút lui, bỏ lại hai người trong phòng.

Bây giờ, chỉ còn lại Thẩm Diên Chu và Lâm Lâm.

Lâm Lâm chu môi, tỏ vẻ tủi thân:

“Anh à… em làm gì sai sao?

Sao bạn anh nhìn em như vậy?

Là em khiến anh mất mặt à?”

Thẩm Diên Chu lập tức kéo cô ta vào lòng.

Lâm Lâm ngoan ngoãn ngồi lên đùi anh, hai tay quàng qua cổ,

đôi mắt long lanh như sương đêm.

Anh vuốt nhẹ tóc cô, dịu giọng:

“Đừng nghĩ nhiều. Lý Triết bị vợ quản chặt, nhà gọi về nên mới về trước.

Không liên quan gì đến em hết.”

Lâm Lâm bật cười, hôn nhẹ lên môi anh:

“Cảm ơn chồng yêu.”

Rồi ghé vào tai anh thì thầm,

giọng mờ ám:

“Em mới mua một đôi tất lưới kiểu mới…

Tối nay mình về thử nhé?”

Thẩm Diên Chu thoáng do dự, định từ chối.

Nhưng Lâm Lâm đã chủ động hôn anh, không cho anh nói thêm một lời.

Hai người cuốn lấy nhau, nụ hôn dài đến tận 2 phút 32 giây.

Nước bọt hòa quyện, thở gấp từng nhịp.

Bàn tay Lâm Lâm trượt từ ngực anh xuống dưới,

mở khóa thắt lưng, ghé sát tai anh cười khẽ:

“Hình như… nó còn nhớ em nhiều hơn cả anh đó…”

“Chồng ơi, hôm nay là sinh nhật em…

Anh đừng từ chối em… được không?”

“Em hứa… sẽ không có lần sau.”

“Chỉ tối nay thôi…

Cho em được chiếm trọn thân thể và trái tim anh…

Tạm quên Tô Vãn Tình một đêm… được không? Em xin anh…”

Lâm Lâm rơm rớm nước mắt, đôi mắt hoe đỏ, càng khiến cô ta trở nên yếu đuối, đáng thương đến chua xót.

Cô ta ngả giọng nũng nịu:

“Người ta thèm… thèm hôn anh…”

Câu nói như chạm đúng huyệt mạch của Thẩm Diên Chu.

Anh đưa tay ôm chặt lấy sau đầu cô ta, như mất kiểm soát, cuồng nhiệt hôn lên môi cô ta.

Nhìn thấy cảnh đó qua video,

dạ dày tôi như bị ai bóp nghẹt, co rút từng cơn.

Tôi quăng mạnh điện thoại xuống giường, lao thẳng vào nhà vệ sinh, tay vịn tường, chân run rẩy.

Cúi gập người, tôi nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu.

Lâu rồi tôi mới lại có cảm giác buồn nôn dữ dội đến vậy.

Tôi nhớ…

Lúc mới mang thai, tôi nôn đến kiệt sức, giảm liền 12 cân.

Có lúc tưởng chừng không giữ nổi đứa bé.

Cuối cùng phải nhập viện truyền dịch, cố gắng dưỡng thai bằng mọi cách.

Khi đó, Thẩm Diên Chu đau lòng vô cùng.

Anh luôn túc trực bên giường bệnh, nắm chặt tay tôi, nước mắt lưng tròng:

“Vợ ơi… nếu đứa bé thật sự không giữ được, thì sau này mình đừng sinh nữa.

Anh không thể nhìn em chịu khổ thêm lần nào nữa đâu…”

“Anh có thể không cần con,

nhưng… anh không thể sống thiếu em!”

Khi ấy tôi thật sự nghĩ…

mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.

Cảm động đến không nói thành lời.

Tận đáy lòng thầm hứa:

“Cho dù phải đánh đổi cả mạng sống này…

em cũng sẽ sinh con cho anh.”

Nhưng bây giờ…

Tôi đã có quyết định khác.

Tôi sẽ bỏ đứa bé này.

Tùy chỉnh
Danh sách chương