Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/7V4rJFqCAr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 3

6.

Thẩm Diên Chu cả đêm không về nhà.

Anh nhắn tin cho tôi, nói rằng Lý Triết uống say, anh phải đưa về nhà, sau đó trực tiếp quay về ký túc xá giảng viên trong trường.

Lý do đưa ra là:

“Anh sợ người còn mùi rượu sẽ khiến em khó chịu, ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.”

Trước đây, mỗi khi bận rộn, Thẩm Diên Chu cũng từng ngủ lại trường vài lần.

Vậy nên anh mặc nhiên tin rằng — tôi sẽ không nghi ngờ gì.

Buổi trưa hôm sau, tôi tranh thủ giờ nghỉ để đến bệnh viện thăm ba.

Ở hành lang, tôi vô tình gặp Trưởng ban Trần của nhà xuất bản.

Ông ngoài 40, hói nhẹ, là học trò cũ của ba tôi.

Nay đã là người có tiếng nói trong giới học thuật.

Ba tôi hiện giờ đã rất hiếm khi tỉnh táo.

Nhưng dù đang thở oxy, nói chuyện cực kỳ khó nhọc, ông vẫn cố nắm tay Trưởng ban Trần, dặn dò từng lời một:

“Trần à… chuyện sách của Thẩm Diên Chu…

nhờ cậu quan tâm giúp thầy thêm chút nữa…”

Thẩm Diên Chu xuất thân nghèo khó, luôn khao khát được khẳng định bản thân.

Đối với anh, việc xuất bản sách không chỉ là một thành tựu —

mà còn là cơ hội để nổi danh và được xã hội công nhận.

Nên anh vô cùng xem trọng chuyện này.

Khi tiễn Trưởng ban Trần ra cửa, ông quay sang vỗ vai tôi an ủi:

“Vãn Tình à, con đang mang thai, chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng một chút.

Đừng vì mấy chuyện nhỏ mà làm tổn thương bản thân.”

“Có gì cần giúp, cứ nói với chú.”

Tôi mỉm cười, gật đầu nhẹ.

Sau đó, tôi dịu dàng nói một cách chân thành nhưng đầy ẩn ý:

“Trưởng ban Trần, cháu biết dạo gần đây chú bị kẹt giữa hai bên:

Một bên là tình nghĩa thầy trò với ba cháu,

một bên là việc phải lo cho uy tín của nhà xuất bản.”

“Năng lực của Diên Chu hiện tại, đúng là…

chưa đủ tầm để xuất bản học thuật chính thống.

Cháu hiểu điều đó.”

“Vậy nên… từ giờ, chuyện này chú không cần bận tâm nữa.”

“Chuyện bên Diên Chu, để cháu nói.

Còn chuyện xuất bản… thôi, mình dừng ở đây.”

Trưởng ban Trần sững người.

Bởi suốt hai năm qua, vì chuyện xuất bản sách cho Thẩm Diên Chu,

tôi từng không ít lần đến tận nhà ông dịp lễ Tết, mang quà, nói lời nhờ vả, hết lòng tạo điều kiện cho anh.

Sự thay đổi thái độ đột ngột này, khiến ông có phần lúng túng và bất an.

“Vãn Tình… cháu với Diên Chu… có chuyện gì à?”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, nét mặt không chút gợn sóng:

“Dạ không, bọn cháu vẫn rất tốt.”

Nghe vậy, ông mới thở phào, yên tâm gật đầu.

Nói thêm vài lời dặn dò rồi ông rời đi, bước chân nhẹ nhõm hơn hẳn.

Trở lại phòng bệnh, ba tôi đang nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tôi bước đến, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho ông.

Đúng lúc đó, ông đột nhiên lên tiếng:

“Vãn Tình…

Ba không thể tiếp tục ở bên con được nữa rồi.

Những đoạn đường về sau…

Con phải học cách tự đi một mình.”

Tay tôi khựng lại.

Khóe mắt cay xè.

Ba mở mắt ra, đôi mắt ông đã mờ, nhưng vẫn cố dùng cánh tay gầy guộc, khô ráp nắm chặt lấy tay tôi.

“Ba đã từng tự hào cả đời…

Nhưng chỉ vì một người tên Thẩm Diên Chu,

ba đã chấp nhận hạ mình, buông bỏ tự tôn.

Bởi vì… ba biết thằng bé đó không đủ năng lực để xứng đáng với vị trí mà nó đang có.”

“Nhưng… ba cũng hiểu một điều.

Hôn nhân… đi đến cuối cùng, không phải chỉ dựa vào tình yêu, mà là ân nghĩa – là trách nhiệm.”

“Ba không cầu gì nhiều…

Chỉ mong nó có thể đối xử tốt với con.”

“Con yên tâm.

Ba và hiệu trưởng là bạn thân lâu năm.

Ba đã nhờ ông ấy chăm sóc cho Diên Chu sau này rồi.

Dù ba không còn, thì với tư cách con gái duy nhất của ba,

hiệu trưởng cũng sẽ nể mặt mà tiếp tục giúp đỡ Diên Chu.”

“Những gì ba có thể làm cho con…

chỉ đến đây thôi.”

Tôi rưng rưng nước mắt, gật đầu liên tục, cố gắng gượng ra một nụ cười bình thản:

“Ba yên tâm…

Con và Diên Chu nhất định sẽ sống thật tốt.”

“Ba vẫn luôn sáng suốt, người mà ba chọn, chắc chắn không sai.”

“Dạo này Diên Chu hơi bận.

Sáng nay anh còn nói, xong việc sẽ vào bệnh viện thăm ba.

Anh ấy lúc nào cũng nghĩ đến ba mà…”

Ba tôi nở một nụ cười mãn nguyện.

Yếu ớt… nhưng đủ khiến ông thanh thản nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Còn tôi, đứng bên giường bệnh,

mỗi lời nói ra… đều như rạch từng vết sâu vào tim.

Tôi đang giúp người đàn ông phản bội mình —

được ba tôi tiếp tục cất nhắc,

trên danh nghĩa chồng hợp pháp của con gái ông.

7.

Sau giờ nghỉ trưa, khi đi ngang qua khoa Phụ sản,

tôi vô tình gặp lại Lâm Lâm.

Cô ta chủ động chào hỏi tôi, vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì xảy ra:

“Bác sĩ Tô, trùng hợp quá… lại gặp chị rồi.”

“Lần trước em còn chưa kịp cảm ơn chị.

Cảm ơn chị đã khuyên em nên sống tiếp.

Bây giờ em và bạn trai đang rất hạnh phúc.”

Tôi liếc qua tờ giấy trong tay cô ta.

Là phiếu xét nghiệm thai kỳ.

Đúng lúc đó, y tá từ phòng khám gọi tên Lâm Lâm.

Cô ta liền cúi đầu lễ phép:

“Chị Tô, em vào khám trước nhé.”

Nói rồi, ngẩng đầu đầy tự tin,

bước ngang qua tôi bằng dáng đi đầy kiêu hãnh, tay còn vô thức đặt lên bụng dưới, vuốt nhẹ.

Cảm giác lúc ấy…

như có ai đó vừa nhét một nhát dao thẳng vào tim tôi.

Người phụ nữ từng cướp chồng tôi,

giờ đây… còn đang mang thai với anh ta.

8.

Chiều tối, Thẩm Diên Chu đến bệnh viện thăm ba tôi.

Anh cẩn thận lau người cho ông, rồi ngồi lại nói chuyện một lúc.

Sau đó, đúng giờ, anh qua khoa ngoại đón tôi tan ca.

Mỗi lần anh đến, đám y tá trực ca đều ríu rít trêu chọc:

“Ui cha, giáo sư Thẩm lại đến rước bác sĩ Tô rồi kìa~”

“Phải công nhận, giáo sư Thẩm đúng chuẩn hình mẫu ông chồng quốc dân!

Bác sĩ Tô đúng là có phúc quá trời luôn!”

“Sau này em mà lấy chồng, cũng nhất định phải tìm một người như giáo sư Thẩm:

Điềm đạm, dịu dàng, lại thương vợ.”

Trong ánh mắt trầm trồ đầy ngưỡng mộ của mọi người,

Thẩm Diên Chu mỉm cười, nhẹ nhàng nhận lấy túi xách trong tay tôi,

ôm vai tôi cùng bước vào thang máy.

 

Tôi cố gắng nén cơn buồn nôn, ép mình phải nở một nụ cười gượng gạo.

Tôi không thể để lộ bất cứ sơ hở nào.

Tôi sợ… những lời đồn vô tình lọt vào tai ba,

sẽ khiến ông không thể nhắm mắt thanh thản.

Trong thang máy, Thẩm Diên Chu quay sang nhìn tôi, tỏ ra lo lắng:

“Vợ ơi, sao sắc mặt em dạo này kém quá vậy?

Gần đây công việc áp lực lắm à?”

Nói xong, anh liền tự trách:

“Đều tại anh cả…

Dạo này bận quá, không quan tâm em được như trước.

Đợi hội nghị học thuật lần này xong,

anh sẽ bù đắp lại cho em, nhất định luôn bên em.”

Tôi nhẹ nhàng đáp:

“Không sao đâu, công việc là quan trọng mà.”

Tuần sau, Thẩm Diên Chu sẽ đại diện trường bay đến Thanh Đảo tham dự hội nghị học thuật.

Đây là sự kiện đã được lên kế hoạch từ một năm trước.

Chuyến đi kéo dài nửa tháng,

và chính ba tôi là người đã giúp anh giành được suất tham dự.

Còn tôi…

Tôi cũng đã quyết định:

Trong lúc anh vắng mặt, tôi sẽ bỏ đứa con này.

Trên đường về, Thẩm Diên Chu lại bất an hỏi tiếp:

“Vợ à… bên nhà xuất bản có tin gì chưa?”

“Em cũng biết rồi đấy…

Lần này, hội nghị toàn người tai to mặt lớn, nào là tác giả nổi tiếng, học giả tên tuổi,

ít nhất cũng là Giáo sư chính ngạch.

Anh chỉ là Phó giáo sư, thật sự thấy hơi áp lực…”

“Nếu bên nhà xuất bản xác nhận sẽ phát hành sách,

thì ít nhất… anh cũng có thể ngẩng cao đầu hơn một chút.”

Tôi nhìn chằm chằm vào những con số nhấp nháy trên màn hình thang máy, đầu óc trống rỗng.

“Đang xúc tiến rồi, sắp xong thôi.”

Nghe thấy vậy, Thẩm Diên Chu vui mừng hẳn, liền cúi xuống hôn lên má tôi một cái:

“Vợ yêu giỏi quá.”

Anh chưa bao giờ hoài nghi tình cảm hay sự cống hiến của tôi dành cho anh.

Đúng lúc đó, cửa thang máy bật mở.

Lâm Lâm đứng ngay trước mặt.

Cô ta nhìn thấy rất rõ cảnh Thẩm Diên Chu vừa mới hôn tôi xong.

Ba ánh mắt chạm nhau.

Tôi cảm nhận được vai và lưng Thẩm Diên Chu cứng đờ trong tích tắc.

Lâm Lâm cũng không vui vẻ gì.

Cô ta khựng lại một chút — rồi nhanh chóng lấy lại vẻ tươi cười như thường, ánh mắt lướt qua tôi, dừng lại ở khuôn mặt của Thẩm Diên Chu.

Giọng cô ta ngọt ngào nhưng đầy ám chỉ, vang lên chậm rãi:

“Diên Chu, em có thai rồi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương