Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

17.

Tôi đề nghị ly hôn sau lễ thất tuần của ba.

Tối hôm đó, tôi ngồi im trên ghế sofa trong phòng khách,

lặng lẽ đặt tập đơn ly hôn đã chuẩn bị sẵn trước mặt Thẩm Diên Chu.

“Em ký rồi. Anh ký nốt đi.”

Thẩm Diên Chu ngơ ngác, không thể tin nổi.

Anh tưởng tôi chỉ đang giận chuyện anh không về kịp để gặp ba lần cuối,

chỉ đang làm mình làm mẩy.

“Vợ à, đừng thế mà…”

Anh bước đến, quỳ một chân xuống trước mặt tôi, nắm lấy bàn tay đang buông thõng trên gối:

“Anh biết anh có lỗi lớn, không kịp nhìn mặt ba lần cuối. Nhưng hôm đó thật sự không còn chuyến bay nào.”

“Anh đã thuê xe về, nhưng giữa đường xe lại bị chết máy trên cao tốc… nên mới không về kịp.”

“Vợ ơi… anh thật sự không cố ý!”

Tôi cúi đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt giả tạo đó,

không nhịn được mà bật cười nhạt:

“Xe hư à?”

“Giống cái hôm xe của Lâm Lâm cũng ‘tình cờ’ chết máy trên cao tốc phải không?”

Sắc mặt Thẩm Diên Chu lập tức tái mét.

Anh đứng sững như tượng, cứng đờ mất hơn chục giây.

Anh nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy hoảng loạn và bối rối.

Vẫn còn muốn chối.

“Vợ à… anh không hiểu em đang nói gì…”

Tôi rút tay khỏi bàn tay anh đang nắm.

“Thẩm Diên Chu, diễn tiếp nữa thì chán lắm rồi đấy.”

Tôi mở chiếc túi giấy kraft trên bàn trà —

bên trong là xấp bản in toàn bộ đoạn chat giữa anh và Lâm Lâm.

Tôi nhìn anh từ trên cao, lạnh lùng, rồi giơ tay hất tung cả tập giấy lên không trung.

Từng tờ giấy trắng đen rơi lả tả, như tuyết rơi giữa mùa hè,

bay phấp phới và rơi xuống giữa hai chúng tôi.

Tôi cất giọng, không lớn nhưng rõ ràng:

“Thẩm Diên Chu…

anh muốn tôi kể lại từng chi tiết ghê tởm giữa anh và Lâm Lâm à?”

“Anh không thấy nhục thì thôi,

tôi còn thấy buồn nôn.”

“Nếu không phải vì ba tôi,

tôi đã ly hôn từ lâu rồi.”

Thẩm Diên Chu cuống cuồng nhặt mớ giấy dưới đất,

mồ hôi lạnh túa ra khắp trán.

Trong mắt anh, lộ rõ một tia hoảng sợ thực sự.

“Vợ ơi… anh sai rồi…”

“Anh thật sự chỉ là nhất thời hồ đồ thôi.

Người anh yêu… từ đầu đến cuối vẫn là em.

Chỉ có em!”

“Là Lâm Lâm không biết xấu hổ,!

Là cô ta chủ động dụ dỗ anh trước mà!”

“Anh sẽ chấm dứt với cô ta ngay, anh không muốn ly hôn đâu! Xin em…”

Tôi lạnh lùng ngắt lời anh:

“Anh ngoại tình khi vẫn đang là chồng hợp pháp, anh là bên sai.”

“Vì vậy, nhà, tiền tiết kiệm, xe — tất cả sẽ thuộc về tôi.

Anh ra đi tay trắng.”

“Ký vào đơn ly hôn, ngày mai mình đi làm thủ tục.”

Thẩm Diên Chu sững lại, nét mặt từ khẩn cầu chuyển sang kinh ngạc tột độ.

“Em bắt anh… ra đi tay trắng?!”

“Chúng ta kết hôn sáu năm,

anh đã bỏ ra bao nhiêu cho cái nhà này em có biết không?

Sở Vãn Tình, em độc ác đến mức ấy sao?!”

Tôi bình thản nhìn thẳng vào anh, không né tránh.

“Anh có quyền không đồng ý.

Không sao, vậy thì gặp nhau ở toà.”

“Tôi có video hôm sinh nhật Lâm Lâm,

hai người hôn nhau trong phòng riêng nhà hàng.

Nếu anh không sợ mất mặt,

tôi rất sẵn lòng công khai bằng chứng ngoại tình trước toà.”

Thẩm Diên Chu vốn sĩ diện nhất đời.

Tôi đánh đúng vào chỗ đau của anh.

Quả nhiên —

anh lập tức nổi điên.

“Sở Vãn Tình!

Bình thường thì giả bộ dịu dàng,

không ngờ sau lưng lại toan tính kỹ lưỡng đến vậy!”

Ánh mắt Thẩm Diên Chu nhanh chóng nhìn xuống bụng tôi,

tưởng rằng anh đã nắm được điểm yếu chí mạng, liền hừ lạnh:

“Đứa bé thì sao?”

“Sở Vãn Tình, trong bụng em còn đang mang con của anh.

Em định để con vừa chào đời đã không có bố à?!”

Tôi lôi tờ giấy xác nhận phẫu thuật phá thai từ trong túi xách,

ném thẳng vào mặt anh.

“Nhìn cho kỹ đi, Thẩm Diên Chu.”

“Ngay khi anh dắt Lâm Lâm đi Thanh Đảo cùng mình,

thì con trai anh đã không còn nữa.”

Thẩm Diên Chu cúi xuống nhặt tờ giấy dưới sàn,

ngày tháng hiện rõ — 12 ngày trước.

Chính là ngày anh đi công tác.

Hai tay anh bắt đầu run lẩy bẩy, môi mấp máy mà không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.

Tôi cất giọng nhẹ nhàng,

tựa như đang thì thầm điều gì rất xa xôi:

“Trước ngày phẫu thuật, bác sĩ còn nói với tôi…

con rất khỏe mạnh, nhịp tim ổn định, đã nghe được tiếng của mẹ rồi.”

“À đúng rồi, suýt quên mất.”

“Bác sĩ cũng bảo, đó là một bé trai.

Trước đó do thai còn nhỏ nên đoán sai.”

Thẩm Diên Chu loạng choạng lùi về sau,

va phải bàn trà, làm đổ cả đĩa trái cây.

Giọng anh rối loạn, vỡ vụn:

“Sở Vãn Tình… sao em có thể nhẫn tâm như vậy?

Đó là con của chúng ta… một sinh linh sống sờ sờ đấy!”

Tôi nhìn anh bằng ánh mắt trơ lạnh như băng giá:

“Khi anh cùng Lâm Lâm lên giường,

anh có từng nghĩ đến đứa bé trong bụng tôi không?”

“Thẩm Diên Chu, chính anh đã tự tay giết con trai mình.”

“Bịch!”

Thẩm Diên Chu quỳ sụp xuống trước mặt tôi,

kiêu ngạo, ngụy biện, giả tạo đều tan thành mây khói.

“Vợ ơi… anh sai rồi…

Anh thật sự biết lỗi rồi!”

Vừa nói, anh vừa “bốp bốp” tát thẳng vào mặt mình.

“Là anh hồ đồ… là anh bị ma xui quỷ khiến!”

“Anh có lỗi với em!”

“Anh có lỗi với ba của chúng ta…”

Nói đến đây, Thẩm Diên Chu bất ngờ ôm chặt lấy chân tôi, giọng khẩn thiết:

“Vợ ơi, xin em…

cho anh một cơ hội cuối cùng để bù đắp!

Anh thề, từ nay về sau, sẽ không bao giờ gặp lại Lâm Lâm nữa…”

Tôi gạt mạnh anh ra, giọng dứt khoát, không hề dao động:

“Ly hôn.

Không có gì để bàn thêm.”

Nghe xong, Thẩm Diên Chu ngồi sụp xuống đất.

Nước mắt nước mũi hòa vào nhau, chảy đầy trên gương mặt anh.

Từng chút từng chút một,

tất cả dáng vẻ hào nhoáng, trí thức, tự cao tự đại ngày thường…

đều tan tành.

Giờ đây, trước mặt tôi —

chỉ còn lại một người đàn ông nhếch nhác, hoảng loạn, và tuyệt vọng.

18.

Thẩm Diên Chu cố chấp không chịu ký đơn ly hôn.

Tôi lập tức đưa toàn bộ bằng chứng ra tòa.

Tòa án phán quyết —

chấp nhận ly hôn,

Thẩm Diên Chu chỉ được nhận một phần nhỏ tài sản.

Sau khi ký tên chính thức tại Cục Dân chính,

tôi bước ra ngoài,

ánh nắng rực rỡ chiếu lên gương mặt,

cảm giác như xua tan mọi mảng tối trong tim tôi suốt những ngày qua.

Chuyện xuất bản sách của Thẩm Diên Chu bị hủy bỏ hoàn toàn.

Việc chúng tôi ly hôn cũng lan nhanh khắp trường đại học,

trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.

Lâm Lâm không đợi nổi nữa,

ngay sau khi biết tin, liền chạy thẳng đến trường tìm Thẩm Diên Chu.

Cô ta còn cố tình mặc áo chống tia phóng xạ,

chỉ thiếu điều hét lên:

“Tôi đang mang thai đây, nhìn đi!”

Nhưng chính vì hành động ngu ngốc đó,

Thẩm Diên Chu bị đẩy vào thế thân bại danh liệt.

Đi đến đâu,

anh cũng bị người ta chỉ trỏ sau lưng.

Giáo viên đồng nghiệp thì tránh né,

sinh viên thì nhìn anh với ánh mắt ghê tởm.

Thẩm Diên Chu từng dựa hơi cha tôi để leo lên như diều gặp gió,

sớm đã khiến không ít người trong trường ghen ghét.

Lần này, có người tranh thủ thêm dầu vào lửa,

đem chuyện anh ngoại tình tung lên mạng.

Rất nhanh, một từ khóa nóng leo thẳng lên top 3 tìm kiếm.

#Giáo sư trường danh tiếng bị bóc phốt là kẻ cặn bã – ngoại tình với mối tình đầu trong lúc vợ mang thai#

Chủ nhà hàng nơi hai người từng đến — là một người phụ nữ rất tốt bụng.

Bà ấy dùng tài khoản chính chủ bình luận thẳng trong phần hot comment,

đăng luôn đoạn video cảnh Thẩm Diên Chu hôn Lâm Lâm trong phòng riêng,

kèm một dòng chửi thẳng mặt:

“Thứ đàn ông rác rưởi! Đáng đời!”

Cư dân mạng đua nhau thả tim và chia sẻ rầm rộ.

Kết quả, nhà hàng đó bất ngờ nổi như cồn,

trở thành quán “must check-in” trên các nền tảng ăn uống.

Bà chủ đếm tiền mỏi tay, mỗi ngày mở cửa đều cười không khép miệng.

Câu chuyện ngoại tình của Thẩm Diên Chu lan nhanh như lửa gặp gió.

Anh ta bị cộng đồng mạng tấn công dữ dội,

đồng thời bị nhà trường tạm đình chỉ công tác để điều tra vì “đạo đức nghề nghiệp”.

Từ “giáo sư ưu tú” anh ta biến thành con chuột chạy qua đường,

bị ai thấy cũng né tránh, chỉ trỏ sau lưng.

Cuối cùng, anh chỉ còn cách trốn vào nhà Lâm Lâm để lánh nạn.

Từ đó, anh bắt đầu nghiện rượu.

Uống say rồi thì quay sang chửi Lâm Lâm là đồ đê tiện,

trút mọi trách nhiệm lên đầu cô ta,

thậm chí còn hận vì sự xuất hiện của cô đã hủy hoại sự nghiệp và gia đình của anh.

Còn Lâm Lâm?

Cô ta cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Ra đường lúc nào cũng đeo khẩu trang bịt kín mặt,

sợ bị nhận ra.

Bởi đã từng có người ném trứng thối vào cô,

chửi cô là “đồ trơ tráo, giật chồng, gái hư mất giá.”

Kể từ khi biết Thẩm Diên Chu sau ly hôn chỉ nhận được một phần nhỏ tài sản,

Lâm Lâm cũng bỏ luôn lớp vỏ “hiền lành yếu đuối”.

Người ta kháo nhau rằng —

hai người hiện tại ngày nào cũng cãi vã, chì chiết lẫn nhau, sống như địa ngục.

Tùy chỉnh
Danh sách chương