Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6KtDRYGoTr
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
26.
Mẹ tôi xưa nay làm gì cũng rất dứt khoát, gọn lẹ.
Hồi đó, kỳ thi vào cấp ba tính điểm thể dục tối đa là 30 điểm.
Mà do tình trạng sức khỏe, tôi gần như chưa bao giờ tham gia hoạt động thể chất nào ở trường.
Trước kỳ thi, giáo viên chủ nhiệm nói rằng theo quy định,
tôi có thể miễn thi thể dục,
và nhà trường sẽ tự động cộng cho tôi 15 điểm.
Nhưng khi kết quả thi được công bố,
điểm thể dục của tôi lại là 0.
Thành tích học tập của tôi vốn dĩ cũng chỉ trung bình,
thiếu mất 15 điểm ấy, tôi chắc chắn không thể đậu vào trường cấp ba tốt.
Mẹ tôi giận lắm.
Sau khi hỏi han khắp nơi,
xác định đó là lỗi sai sót từ phía nhà trường,
bà lập tức cưỡi xe máy phóng thẳng lên huyện.
Mẹ đứng chờ ngay trước cổng Phòng Giáo dục huyện,
chặn lãnh đạo để hỏi cho ra lẽ.
Sau khi nhận được cam kết giải quyết,
bà lao như bay đến ngôi trường cấp ba mà tôi mơ ước nhất…
Mẹ tôi từng đùa:
“Không có mẹ, chắc con học xong cấp hai là bị đuổi học rồi đấy!”
Đúng vậy.
Mẹ tôi đúng là “đỉnh của chóp”!
Và nhờ vậy,
tôi đã được vào học ngôi trường cấp ba mình yêu thích.
Ba năm cấp ba,
mọi thứ đều diễn ra đúng quy trình, nhanh như chớp mắt.
Trước kỳ thi đại học,
mẹ tôi ngày càng căng thẳng.
Dù miệng cứ dặn tôi:
“Đừng áp lực quá. Không đậu đại học top trên thì thi trường tư cũng được.
Mà có rớt luôn, học cao đẳng mẹ cũng nuôi con học tiếp!”
Tuy miệng thì nói vậy,
nhưng ngay trước hôm tôi thi đại học,
mẹ vẫn lén lên chùa thắp hương.
Đứng trước tượng Phật, bà khấn đi khấn lại.
Kết quả thi đại học vừa ra,
tôi chỉ vừa đủ điểm đậu vào một trường thuộc diện “nguyện vọng hai”.
Một kết quả lưng chừng, chẳng cao mà cũng chẳng thấp.
Vào được thì có vào,
nhưng chắc gì đã chọn được ngành tốt.
Vậy mà mẹ tôi vẫn vui mừng khôn xiết.
Bà lần lượt gọi điện cho họ hàng,
báo tin “con gái tôi đậu đại học rồi!”
Nghe tiếng bà hồ hởi khoe khoang qua điện thoại,
chính tôi còn thấy xấu hổ.
Khi nhận được giấy báo nhập học,
mẹ tôi và ba đã tổ chức một buổi tiệc mừng cho tôi.
Trong bữa tiệc,
ai nấy cũng tươi cười, không ngớt lời chúc mừng,
dù rằng tôi chỉ đậu một trường đại học không mấy tiếng tăm.
Tối hôm ấy, khi khách khứa đã về hết,
mẹ tôi thở phào thật mạnh,
rồi quay sang nhìn tôi,
trong ánh mắt và nụ cười đều tràn đầy hạnh phúc.
Đến mức em trai tôi còn ghen tỵ ra mặt.
Tôi hiểu —
suốt ngần ấy năm, mẹ vẫn luôn mang trong lòng một nỗi nghẹn.
Một nỗi nghẹn mà hôm nay cuối cùng bà cũng có thể ngẩng đầu lên.
Vì bà muốn cho tất cả những người từng xem thường tôi, xem thường bà,
thấy rằng tôi đã lớn lên thật tốt.
Và hơn hết —
bà đã nuôi dạy tôi rất tốt.
27.
Dù mẹ tôi và ba tôi có lo lắng đến đâu,
tôi vẫn lên đường vào đại học ở tỉnh ngoài.
Ngồi tàu xanh lè tám tiếng đồng hồ.
Tôi từng nghĩ,
một khi rời khỏi quê, thoát khỏi “sự quản lý” của mẹ,
tôi sẽ tự do rồi.
Nhưng cái vẻ tự do, phóng khoáng đó,
chẳng kéo dài bao lâu,
tôi đã nhớ nhà.
Kỳ nghỉ đầu tiên về quê,
vừa gặp lại mẹ,
tôi sững người khi phát hiện trên đầu bà đã lấm tấm bạc trắng.
Mẹ tôi đã già rồi.
Ba tôi cũng đã già.
Họ…
đã già từ khi nào?
Chắc là…
trong những tháng năm hết lòng lo nghĩ cho tôi và em trai,
họ đã dần dà già đi như thế.
Lo cho tôi:
tốt nghiệp, đi làm, rồi thất nghiệp, khởi nghiệp, lại thất nghiệp…
Lo cho em trai:
thi vào cấp ba, thi trượt đại học, rồi đại học, rồi tốt nghiệp, đi làm…
Họ chứng kiến chúng tôi lăn lộn giữa xã hội,
không phạm lỗi gì quá lớn,
cũng chẳng có thành tích gì vang dội.
Không rực rỡ,
chỉ là bình thường.
Còn mẹ tôi –
giữa những lần cãi nhau lặt vặt với ba tôi,
đã để tuổi tác lặng lẽ bò lên khóe mắt và mái tóc.
28.
Tôi hỏi mẹ:
“Cả đời vất vả thế này, mẹ chưa từng hối hận sao?”
“Hối hận vì đã lấy ba, hối hận vì sinh ra con…”
Mẹ tôi gõ vào đầu tôi một cái:
“Hối hận cái gì mà hối hận!
Đã sinh ra đời này thì phải sống cho ra sống, sống hết mình vào!”
“Giống như khi con còn bé, gắng sức bú lấy dòng sữa mẹ vậy.
Phải sống, sống bằng cả mạng sống của mình!”
Khi ấy,
tôi đang nằm trên giường bệnh,
nghe mẹ chậm rãi kể về cả cuộc đời bà.
Bên cạnh tôi, chồng tôi im lặng lắng nghe.
Chiếc nôi sơ sinh bên kia vẫn còn trống trơn.
Mẹ tôi nhìn chiếc chăn quấn trẻ sơ sinh do chính tay bà may,
mắt đỏ hoe.
Đêm qua,
ở tuổi 35, tôi sinh con trai đầu lòng.
Chỉ vài tiếng sau,
con tôi đã được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt NICU.
Bác sĩ chẩn đoán:
nhồi máu não sơ sinh.
Ngay cả khi qua được giai đoạn nguy kịch,
cũng có nguy cơ cao sẽ bị liệt nửa người trong tương lai.
Tôi khóc sưng cả mắt.
Chồng tôi run rẩy cầm tờ giấy đồng ý bỏ điều trị,
không thể nào ký xuống nổi.
Chúng tôi muốn đánh cược,
nhưng lại không dám.
Bởi vì đó là sinh mạng của con tôi.
Là cả cuộc đời nó.
Mẹ tôi khóc không thành tiếng.
Bà ấn tay chồng tôi đang chuẩn bị ký xuống.
Mẹ tôi kiên quyết nói với chúng tôi:
“Cứ đánh cược đi!”
Bà nói là cược.
“Cùng lắm cược thua, thì mẹ sẽ nuôi cháu.
Mẹ nuôi được con lớn khôn thế này,
thì cũng nuôi được con của con!”
Ngay lúc ấy, ba tôi cũng hớt hải chạy tới,
trong tay cầm chặt một chiếc thẻ ngân hàng.
Ông thở không ra hơi, nhưng vẫn nói rành rọt:
“Cứ chữa đi! Mình chữa!
Bao nhiêu tiền cũng chữa!
Thanh Thanh, nhà mình không sợ!”
Tôi…
rốt cuộc cũng không thể kìm được nữa —
gục xuống khóc nức nở.
29.
Cuối cùng,
tôi và chồng đều không ký vào tờ giấy từ bỏ điều trị.
May mắn thay —
chúng tôi đã thắng ván cược ấy.
Tương lai phía trước của con tôi,
ngoài chặng đường phục hồi dài đằng đẵng,
chắc chắn cũng sẽ có một con đường rợp đầy hoa nở.
Hôm nay nắng rất đẹp.
Mẹ tôi – người đã sinh ra tôi,
đang ôm trong lòng đứa bé mà tôi sinh ra,
ngồi trên chiếc ghế xích đu ngoài hiên, tắm mình trong nắng.
Nhìn cảnh ấy,
tôi thấy cả ánh nắng dường như cũng phủ một lớp ấm áp dịu dàng.
Tôi không mạnh mẽ được như mẹ tôi.
Nhưng tôi muốn — được trở thành một người như mẹ.
-Hết-