Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUjrty3sB1

119

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 1

Mạnh Thường Quân một một cô ả đen đúa xấu xí, cô có khuôn không một kiểu tóc nào hợp nổi, cặp bị sụp mí ti hí nhìn đời, đôi môi mỏng chiếc miệng rộng khiến người ta nghĩ ngay đến một kẻ lắm lời.  

Thường Quân khệ nệ xách xô nước đặt đến uỳnh trước cửa phòng, miệng lẩm bẩm: 

– Tiền thì tháng nào cũng đóng mà cả ngày mất nước thế này. Bố đứa nào mà chịu được. 

Hà Linh từ giường nói vọng xuống: 

– Để nước rớt ra cửa lo mà dọn đi. 

Thường Quân liếc nhìn với vẻ cau có: 

– Biết , có tý nước mà cũng um lên.  

Có tiếng nước xả trong nhà vệ sinh, ra với vẻ mệt mỏi: 

– Không biết ăn cái gì mà nhau mãi thế này. 

– Chắc qua lại ăn mắm tôm chứ gì- Thường Quân trêu chọc. 

– Ăn từ kia à, nó tiêu hết từ lâu

là một cô gái trông khá dễ thương, đôi to tròn, khuôn bầu bĩnh khiến người đối diện không thể nào mà không yêu thương. Cô ngước đôi đáng thương lên nhìn Thường Quân van nài: 

giúp mình xách hộ một xô nước được không. Chứ giờ mà người ta lấy hết nước đợi đến đêm thì chết. 

– Chết sao được mà chết- Thường Quân nói với vẻ không quan tâm- ai chả biết sợ ma. May cho Mạnh cô nương đây là người tốt bụng hào kiệt.  

– Ây da. Đau quá- nhăn ôm bụng vội chạy vào nhà vệ sinh- cảm ơn nhá. Cuối tuần cơm tớ mời. 

Từ dãy nhà của Mạnh Thương Quân đến bể nước đi qua khu nhà 3 khu nhà 4, bể nước dự phòng nằm lọt giữa nhà 4 nhà 5. Trước đây, sinh viên của khu kí túc vẫn xếp hàng náo nhiệt vào 12 giờ đêm nhưng dạo này thì thưa thớt hẳn như trở thành một nơi không ai muốn lại . Bởi người ta rằng nhà 4 có ma. 

Mọi chuyện bắt nguồn từ một tên sinh viên năm 3 say rượu mò kí túc lúc ấy đã qua nửa đêm. Phòng của hắn ở cuối dãy 2, không biết hắn có nhìn gà hóa cuốc hay không mà vừa lên đến 2 đã gặp ngay đến một bóng người. Hắn tưởng là cô sinh viên nào nên định giở giở trò chọc ghẹo. Nào ngờ vừa tiến lại lại hắn gặp ngay một khuôn trắng toát, mái tóc rũ dài ra bên, chiếc váy trắng mặc lên người rách rưới nhìn chằm chằm vào hắn với tiếng rên rỉ thê lương “ c.h.ế.t oan quá, cứu với” 

Ngày sau, phòng thấy hắn ngất xỉu ngay giữa . Sau khi hắn tỉnh dậy thần kinh cũng không còn bình thường, hắn luôn mồm nói là nói đó là hồn mà của Tiểu Chúa. 

Ai cũng không biết rốt cuộc Tiểu Chúa mà hắn nói đến là ai, một vài người nghĩ đó chắc chắn là một cô chúa nào đó ngày xưa mà linh hồn vẫn còn lưu lại nơi này. Trường đại học Tổng Hợp X này xây một mảnh đất rộng thì chắc lạ gì khi dưới kia còn tồn tại không biết bao nhiêu là bộ hài cốt. Nghe đâu mới đợt rằm tháng bảy đây trường còn làm một cái lễ cúng chúng sinh rõ to để những hồn ma nơi này không lên quậy phá. Biết đâu Tiểu Chúa là một vong linh nào đó thang nơi này. 

Đối với Mạnh Thường Quân thì cô không chú tâm đến cái tin đồn này, quan điểm sống của cô là “ cả ma quỷ”. Vậy nên cho dù cả khu kí túc xá có loạn lên Tiểu Chúa thì cô cũng chẳng hề hấn gì. 

Bình Nguyên là thầy giáo mới của khoa Thống kê, anh mới được nhận vào trường đại học Tổng hợp X vào đầu tháng 8. nay anh có một lớp chuyên ngành, là giáo viên mới nên anh khá lo lắng, bọn sinh viên trong khoa biết anh là giáo viên mới thế mà cũng quậy phá trêu chọc anh không ít. Tiết học bắt đầu từ lúc 7 giờ sáng, nhưng anh du di thêm 15 phút nữa cho sinh viên vào lớp đông một chút. Không ngờ khi anh vào lớp đã 7 rưỡi mà lớp học lác đác được 20 người tổng số 60 mạng. Tức sôi m.á.u muốn đuổi học cả lũ nhưng anh biết làm vậy thì thiệt thòi chỉ nhận lại mình nên bình tĩnh cầm phấn bắt đầu buổi dạy. 

nào đã làm bài tập trước giao? 

Anh nhìn quanh cả lớp, người ngáp ngủ, kẻ bấm điện thoại, nhưng ở góc lớp có một cánh tay giơ lên. 

– Nào mời nữ góc lớp. Em tên là gì? 

– Mạnh Thường Quân. 

– Mời

Thực ra bài này cố mượn chép lại từ sách của đã học từ kì trước, chứ chờ cho cô làm bài tập là chuyện không tưởng. 

Thầy giáo Bình Nguyên là một thanh niên chính hiệu mọt sách, lúc nào cũng cắp một cái cặp toàn sách, sơ mi trắng quần âu còn kèm thêm cái kính đã hết mốt cả chục năm trước. Muốn tìm gặp anh một là đến thư viện, là đến lớp học, thứ 3 là đến văn phòng khoa. Anh sống trong khu túc dành cho giáo viên, khu kí túc này vừa cũ vừa tối, tường ẩm mốc, thỉnh thoảng một miếng vữa lại rơi ra. Thường thì khu này trước kia dành cho giáo viên ở tỉnh khác lên nhưng bây giờ điều kiện kinh tế đã khác xưa, giáo viên cũng dần chuyển ra ngoài, chỉ còn vài người hoàn cảnh khó khăn hay thầy cô mới ra trường là ở lại đây. Khu này được gọi là khu nhà 10, nằm tít tận trong của kí túc xá, cái vẻ tồi tàn của nó chẳng khác gì sâu làm rầu nồi canh, chẳng khác nào tờ giấy đang đẹp đẽ thì rơi xuống một giọt mực lấm lem. Ban lãnh đạo nhà trường đang có kế hoạch đập đi xây lại sắp xếp cho giáo viên đang ở với sinh viên ở các phòng còn chỗ một thời gian 

Bình Nguyên được sắp xếp ở phòng với tên sinh viên năm 3 gặp ma kia. Bởi bệnh tình hắn không có tiến triển nên gia đình đã bảo lưu kết quả đem quê chữa trị. Vậy nên cái phòng đó còn thừa một chỗ. Nhìn anh trẻ hơn tuổi khá là nhiều, đứng cạnh sinh viên chắc chẳng ai nghĩ anh đã lên làm thầy giáo, với cả cái phòng đó toàn sinh viên ngoài ngành nên chắc cũng chẳng ai nhận ra anh là ai. Với anh như thế cũng tốt, mọi người trong phòng sẽ tự nhiên hơn, không cả nể khi sống nhau. 

lại buôn chuyện cô vừa đi hóng hớt được chuyện nhà 4. 

– Các biết không, thấy bảo đêm qua lại có người gặp ma đấy. Thấy bảo ma có lưỡi dài, đỏ lòm, mày m.á.u me be bét, thang , vừa đi vừa hát. 

Ngọc Lan tròn xoe, miệng há hốc như muốn nuốt từng chữ. 

– Thế sao, ai nhìn thấy, như thế nào nữa. 

– Không biết, thấy bảo có người nhìn thấy. 

– Có thế thôi à?- Ngọc Lan ỉu xìu. 

thấy tội thân cho ma ấy, có khi nó buồn nên đi dạo mà bị các xuyên tạc nói xấu nó quá trời. Các mà nói xấu nữa là nó lên nó bóp cổ đây- Vừa nói Thường Quân vừa lấy tay diễn cảnh bóp cổ. nhát gan hét toáng lên. 

– Đã yếu bóng vía còn hay nghe truyện ma.- Thường Quân nguýt yêu một cái. 

Mạnh Thường Quân vẫn thường lên thư viện đọc sách. Không chăm chỉ học lên đó vùa rộng rãi vừa yên tĩnh lại còn thoáng mát, làm một giấc cũng không sao mà quan trọng là không mất tiền.  

– Chỗ này đã có ai chưa ?- Giọng nói của một người trai vang lên. Mạnh Thường Quân giật mình rời khỏi trang sách ngước nhìn người đang đứng cạnh mình. Là thầy giáo Bình Nguyên, cô lúng từng trả lời: 

– Dạ không ạ. Thầy đi. 

– Em biết là giảng viên ư? 

– Dạ. Thầy dạy môn xác suất lớp em mà. Em là sinh viên khoa Thống Kê.- Thường Quân gãi đầu cười hì hì. 

– À, nhận ra em . Em là sinh viên mọi lên bảng không? 

– Dạ. 

– Em đang đọc gì thế? 

– Dạ quyển tình cảm linh tinh thôi ạ.  

– Đọc xong cho mượn nhé! 

– Thầy cũng thích thể loại này ạ? 

muốn đọc để hiểu hơn lứa tuổi các em thôi. Mà nhìn nó cũng đáng để đọc đấy. 

– Dạ, vâng. 

Thầy Bình Nguyên lôi trong cặp ra một cặp tài liệu toàn tiếng nước ngoài chăm chú đọc. Cái dáng vẻ tập trung của thầy nhìn qua thôi cũng thấy là một người đầu đầy chữ, thỉnh thoảng lại hơi nhíu mày đẩy gọng kinh lên. Thầy đấy khiến cho toàn bộ những người xung quanh trở nên lu mờ hết trong Mạnh Thường Quân, cô chưa bao giờ nghĩ một chàng trai chỉ chú tâm vào sách vở lại cuốn hút mình như vậy. Bình Nguyên cứ như soái ca ra từ cuốn tiểu thuyết ngôn tình. 

Tháng 9 trời mưa nhiều, mới 9 giờ tối nhưng sân kí túc xá đã vắng hẳn người đi lại. Kiều Trang đội ô đi từ nhà 4 sang khu nhà 6 để qua phòng mượn cuốn vở. Bóng đèn sân đã bị hư hỏng nhiều, mới đầu năm nên nhà trường lên kế hoạch để tu sửa, thêm vào đó còn tán cây cổ thụ rũ rượt nhìn đã tối lại còn u ám. Kiều Trang trong phòng buôn chuyện cả tiếng đòng hồ, mà càng lại càng ngại . Mọc rễ ở đó đến 11 giờ đêm cũng quyết tâm nhấc m.ô.n.g phòng. Vào cái giờ này kí túc xá như tối om, thảng hoặc có ánh đèn học le lói hắt ra từ những khe cửa sổ. Ngoài tiếng mưa tuôn xối xả thì không còn âm thanh nào tồn tại nữa. Sân kí túc xá bây giờ chỉ còn mỗi cô, nỗi sợ hãi khiến chân cô trở nên vội vàng gấp rút hơn, chưa bao giờ cô thấy quãng đường hằng ngày cô vẫn lượn vèo vèo lại dài đến như vậy. Cái cảm giác có người đi sau mình khiến cô thỉnh thoảng giật mình quay lại, nhưng ngoài bóng tối mênh m.ô.n.g ra thì không còn ai khác, ngay cả cổ cũng bị nó nuốt chửng. 

đến bậc thềm nhà 4, đã có chút ánh sáng vàng vọt từ những bóng đén bám bụi trần, nhưng vẫn sâu hun hút khiến Kiều Trang không khỏi rùng mình. Khu nhà im lặng một cách quái dị, dường như sự sống đã yên giấc từ lâu. không hiểu sao nay điện tắt ngúm, cô run run lên từng bậc cầu thang, trong lòng tự nhủ không sao ngày nào cũng đi đâu có việc gì. lên được 2, Kiều Trang sờ soạng mãi mới mò được cái tắc ở đầu cầu thang. Cô thở phào nhẹ nhàng bật tắc như sợ âm vang của nó sẽ làm cả dãy phòng tỉnh giấc. Thế nhưng sau khi ánh điện đầu tiên được lóe lên, một cảnh tượng kinh hoàng mà cả cuộc đời này có lẽ cô sẽ không còn cơ hội nào nhìn thấy nữa. 

Một cái x.á.c treo lơ lửng không, hốc đen ngòm rỉ m.á.u, chiếc đầu ngh.o.ẹ.o hẳn sang một bên, chiếc miệng mở rộng bị r.ạ.c.h tạo thành một nụ chiếc l.ư.ỡ.i đ.ỏ l.ò.m th.è l.è như kiểu màn chào hỏi này là giành cho cô. M.á.u từ cái x.á.c lêng láng cả một vùng của . Trong đêm tối mưa gió, một tiếng hét kinh hồn đánh thức cả khu kí túc tưởng chừng như đã yên nghỉ từ lâu. 

Tùy chỉnh
Danh sách chương