Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9pUB6jBLsY
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Cảnh tượng khu kí túc bây thật đối lập với khung cảnh cách đây chỉ vài phút trước đây. Phòng nào cũng mở cửa bật điện sáng trưng, sinh viên ùa hết sang khu nhà 4 hóng hớt, dưới sân kí túc, chiếc đèn báo hiệu xe cảnh nhấp nháy liên hồi.
Nạn là Hoài Nam, sinh viên năm 4 khoa Công ngệ thông ở tại phòng 205, nguyên chính gây tử vong là bị đ.â.m một nhát xuyên phổi. Sau đó hung thủ rạch miệng nạn , móc hai mắt và nhét vào hốc mắt trái một mẩu giấy. Mẩu giấy nhuộm đẫm m.á.u những vẫn còn vết mực in rõ ràng “Từng người một, không thoát một ai”. điều tra ban đầu hành lang tầng hai không phải nơi đầu tiên xảy ra án mạng và hai con mắt của nạn không hề được tìm thấy.
Phòng 205 bình thường có 6 người, 3 sinh viên năm nhất đã về quê, phòng chỉ còn 3 người là Hoài Nam và 2 người nữa. Một người là Văn Ngọc sinh viên năm 3 khoa Sinh học, một người là Đình Tú sinh viên năm cuối khoa Quản thông . Hai người họ đã được triệu tập đến phòng Ban quản kí túc xá để lấy lời khai. Mạnh Thường Quân lén lút sau, đợi lúc không ai để ý áp tai vào tường mong lấy được ít thông .
Người lấy lời khai là cảnh Trí Viễn, Thường Quân nghe qua thấy cảnh giới thiệu như vậy. Còn cố gắng vận dụng thính giác của mình một cái đập vào vai khiến cô giật bay hết tim gan ra ngoài.
– Lén la lén lút chứng tỏ không có gì tốt đẹp- Một tên con trai nhảy vào.
– Cậu làm cái trò gì thế? Cậu mới là cái đồ lén lút có. Cậu tôi nghe tại sao cậu lại ở đây?
Nghe tiếng cãi vã ở bên ngoài, một cảnh khác phòng Ban quản bước ra. Trên thẻ cài có ghi Trần Nhật Minh, người này tầm 25, 26, đôi lông mày sắc nét nhưng khuôn mặt lại trắng hồng rạng rỡ hết sức có .
– Hai anh chị làm gì ở đây thế này?
Tên con trai vội nhanh mồm nói trước:
– Dạ, em thấy bạn này cứ lén lút đứng ở đây, chắc chắn là tội phạm.
Mạnh Thường Quân cay cú:
– Này tên kia, bằng chứng mà bảo tôi là thủ phạm. Cậu mới là thủ phạm có, cậu làm gì mà đêm hôm còn lượn lờ bên ngoài vu oan giá họa cho người khác?
– Đề nghị hai anh chị hợp tác với chúng tôi, mời hai anh chị vào phòng lấy lời khai.- Người cảnh tiếng.
Mạnh Thường Quân cố giải thích:
– Em có liên quan gì, em không biết gì hết….- chưa kịp nói thành câu đã được đưa vào phòng khác để lấy lời khai.
Trần Nhật Minh là người cung hai bọn họ, năm nay 23 tuổi, ra và công tác tại sở công an thành phố, nhìn qua cũng biết chưa tích lũy được nhiều kinh nghiệm, cái nghiệp dư vẫn còn rõ từng hành động cử chỉ. Anh mở một quyển sổ da màu đen, bắt đầu tập trung phỏng vấn và ghi chép. Sau một hồi tra khảo, không thấy hai sinh viên này có gì khả nghi, chỉ thấy có m.á.u tò mò chuyện thiên hạ nên không giữ lại nữa. bước ra khỏi cửa, Mạnh Thường Quân đã cố tình nói to với tên bên cạnh:
– Cậu có nghĩ là vụ này do Tiểu công chúa làm không?- Tên sinh viên hơi chựng người lại, chưa kịp phản ứng gì Nhật Minh đã vội .
– Tiểu công chúa là ai, liên quan gì tới vụ án?
Mạnh Thường Quân cố tỏ vẻ ngây ngô đáp:
– Hôm trước có một bạn sinh viên năm 3 bị Tiểu công chúa dọa cho phát điên đấy. Tiểu công chúa là hồn ma của một cô công chúa thất sủng sống ở thời tàn của một triều đại, không rõ thời gian khi nào. Thấy bảo khu kí túc này trước đây là cấm cung của cô ấy.
– Sao cô biết được chuyện này?
– ai chả biết, anh là cảnh mà cũng không biết chuyện này sao?
– Sinh viên bị điên đó sao rồi?
– Gia đình đã bảo lưu kết quả và cho về quê chữa bệnh rồi.
Thường Quân được phép trở về trở về phòng, tên đáng ghét còn gặng :
– Có phải lúc nãy cậu cố tình nói thế phải không?
– Uhm.
– Sao cậu lại làm thế?
– Thích.
– Mà tên cậu như tên con trai ấy? Tên con gái gì mà kỳ.
– Cậu nhìn lại tên mình , tên gì mà như con gái ấy, Khánh Linh, há há, nghe tên là đoán người rồi. À, mà cậu có nghĩ vụ lần này với lần trước liên quan với nhau không?
– Tớ không biết, nhưng tớ thấy cái cô Tiểu công chúa này thật không đơn giản. Rốt cuộc cô là ai.
– À, đúng rồi, mai tôi sẽ viện thành phố xem có tìm được chút lại về cái khu đất này không.
– Đúng rồi, mai tớ bận ngày rồi, tiếc quá không được.
– Tôi bảo với cậu bao ?
– Tối mai hẹn cậu lúc 7h tại trà Nhất Long, thống nhất thế nhé. Bye
Thường Quân bắt xe buýt số 24 di chuyển đến viện thành phố, hy vọng tìm được chút lai của Tiểu công chúa. viện nằm trên khu phố Hòa Bình, nơi này là một những khu phố sầm uất nhất của thành phố A, ở đây đúng chuẩn tấc đất tấc vàng, mấy của hàng chen chúc đua nhau ra ngoài vỉa hè chiếm chỗ, vậy mà cái viện cũ kỹ chẳng mấy ai ghé thăm lại chiếm ngay một khu đất rộng rãi thoải mái như thế khiên cho mấy ông chủ bà chủ làm ăn không khỏi xuýt xoa.
Thấy nghe nói chính quyền thành phố định chuyển viện ra phía ngoại thành và xây dựng môt khu trung tâm thương mại. Thường Quân nghĩ không biết cái trung tâm này mọc trông sẽ như thế nào đây.
Thủ là một bà cô tầm 50 tuổi, tóc uốn xoăn nhuộm nâu nhưng vẫn không dấu nổi những sợi tóc bạc lú nhú mọc . Bà chăm chú vào điện thoạt lướt lướt facebook. Mạnh Thường Quân lễ phép thưa:
– Chào cô, con đến đây để mượn sách.
Bà cô thủ ngước mắt nhìn Thường Quân rồi lại cúi mặt vào cái màn hình, giọng khó chịu:
– Sách gì?
– Quy hoạch và sử thành phố ạ.
– Không có quyển đó
– Ý con là những sách liên quan đến chủ đề đó ạ.
– tầng 3.
– Con cảm ơn.
Tầng 3 của viện là nơi để sách văn hóa xã hội sử, nhìn thấy mấy giá sách cao ngồn ngộn mà cô thấy run người, không biết tìm bao mới thấy được quyển sách cần . Đúng là loại cô tìm chỉ có mấy ngài đầu hói tóc bạc đeo kinh là thấy hứng thú.
Nhìn mấy mấy hàng giá sách cao ngồn ngộn cô ngán ngẩm lắc đầu, đến tên sách còn chẳng biết, hết đống này chắc mới tìm ra. Bỗng có một bác già đến Mạnh Thường Quân:
– Con tìm sách gì thế?
– Dạ, con tìm quyển nào mà nói về sử khu đất của Đại học Tổng hợp X ấy ạ. Bác có biết quyển nào có thông đó không?
– À. có biết một quyển. Nào, lại đây.
Thường Quân bác trai, bác rút đáy kệ sách được kê tít góc phòng ra một quyển sách đã cũ kĩ lắm rồi. Quyển sách bị mất khá nhiều trang, gáy sách được khâu bằng chỉ, giấy ngả dần sang màu đen, 4 mép đã bị bọn mối gặm nhấm khá nhiều. Nhìn quá biết ngay là hàng hiếm.
– May mắn cho cháu đấy, thời buổi này chẳng mấy ai còn biết đến quyển này .
– Cháu cảm ơn. Mà sao bác biết nó ở đây?
– Tuần trước nó xong, để đây vì đây là chỗ ít bị thay đổi, chứ để mấy giá ngoài kia kiểu gì cũng bị họ sắp xếp lại. Cuốn sách này khá hay, định có thời gian sẽ nghiên cứu sâu hơn. Mà khu này có quy định không được chụp ảnh sao chép .
Thường Quân giật mình “không sao chép chụp ảnh, tức là phải hết cái cần hôm nay”
Quyền sách dày tầm 500 trang và đã mất mục lục. “quá tuyệt”- Mạnh Thường Quân Nghĩ.
Lật mấy trang sách cô chợt nhận ra sử được chia ra viết từng quận huyện ABC. Vậy là ước chùng Quận có Đại học X là được. Nhờ phát này mà cô đã rút ngắn lại được bao nhiêu thứ cần nhét vào đầu.
đại học X được xây dựng 65 năm về trước, tiền thân là bệnh viện tâm thần thành phố, trước khi trở thành bệnh viện tâm thần là khu đất canh tác nông nghiệp. Lật lại gần 500 trăm năm trước đây được dự đoán là tẩm cung của Công chúa Dung Lạc, vì cãi lời vua cha không chịu kết hôn với con trai quan thái thú mà bị đuổi khỏi cung.
“Nghe không có cho lắm nếu như nói là do Tiểu công chúa 500 năm tự nhiên thành quỷ quay lại quấy phá hay sao? Đúng ra có khi đầu thai mấy kiếp rồi, nếu nói mấy vong hồn ở bệnh viện tâm thần làm có hơn. Tội nghiệp cô công chúa đã c.h.ế.t mấy trăm năm rồi mà vẫn không được yên”- Thường Quân thầm nghĩ
Tài liệu viết về nàng tiểu công chúa này cực kì ít, khi đó đây là nàng công chúa không có gì đáng nổi bật sử nước nhà, cũng giống như mấy trăm nàng công chúa khác.
Cô tạm thời ra về với một quyển sổ tay ghi chằng chịt thông cùng với một mớ suy nghĩ như tơ vò. Nhìn đồng hồ đã gần 5h chiều, h bắt xe buýt về chắc cũng gần 7h, tiện gặp cái tên đáng ghét kia luôn.
Quán trà Nhất Long này đông nghịt, chủ yếu là sinh viên X, hẹn hò yêu đương có, tụ tập bạn bè có mà ngồi một mình cũng có. Còn chưa kịp định hình đã thấy giật mình vì có người đập vào vai cô:
– Tưởng cậu không đến chứ?
Cô quay lại, hóa ra là đã ở quán tự lúc nào.
Thường Quân gọi một ly Trà táo mật ong. Còn chưa ấm Khánh Linh đã cô dồn dập:
– Có phát gì mới không?
– Có, mà không có gì thú vị .
Cô đưa cho quyển sổ tay của cô ghi chằng chịt chữ. chăm chú một lèo rồi ngẩng đầu nhìn Thường Quân:
– Cậu nghĩ sao?
– Tôi nghĩ Tiểu công chúa chỉ là công cụ để tung hỏa mù thôi.
– Để làm gì?
– Tôi cậu, đồn về tiều công chúa bắt đầu khi nào?
– ngày tên sinh viên kia bị nhát ma.
– Vậy nên có nói hung thủ cố ý tạo ra vật tiểu công chúa này để đánh lạc hướng điều tra của cảnh , hoặc đe dọa mọi người, muốn tất mọi người đều là có liên quan đến Tiểu Công chúa nhưng thực ra lại không có liên quan gì đến cô ấy.
– Ý cậu là, mục đích của hung thủ ngay đầu là hướng mọi người đến một vật ma quỷ nào đó.
– Đúng, vậy nên chúng không nên để ý đến cô Tiểu Công chúa này nữa, vì cô ấy chỉ là chiếc bình phong cho do g.i.ế.c người của hung thủ thôi.
– Vậy chúng bắt đầu ?
– Tồi cũng biết. Biết tôi đã không ngồi đây tán gẫu với cậu rồi. Chỉ biết đừng để Tiểu công chúa gây lạc hướng.
về đến phòng đã nghe mấy đứa con gái bàn tán sôi nổi về cái c.h.ế.t của Hoài Nam. Ngọc Lan thoa kem dưỡng da mặt nói:
– Hôm qua tớ mới qua nhà cậu, cậu tớ làm ở sở công an thành phố nghe nói vụ án đầu tiên là ở nhà vệ sinh công cộng, chưa kể cái xác còn được xử luôn ở đó. Tài thật, tên hung thủ lôi được cái xác ra khỏi nhà vệ sinh mà không để lại dấu vết gì, cũng không bị ai phát . Nghe nói nhà vệ sinh hôm đó bị mất nước mất điện mà do có người cố tình cắt dây điện nên không ai vào đó. Nhưng cũng thấy bên điều tra còn chưa tìm ra hung khí gây án, vụ án vẫn vào bế tắc. Các cậu có nghĩ đây là một tên bệnh hoạn g.i.ế.c người hàng loạt không?
– Các cậu bớt lo chuyện bao đồng nếu không người tiếp sẽ là các cậu đấy?- Hà Linh lạnh lùng nói.
– Bớt nói điều xui xẻo .- Thường Quân cau có.
Nếu vậy hung thủ phải biết rõ Hoài Nam chắc chắn sẽ vào nhà vệ sinh. Nhưng vào nhà vệ sinh làm gì khi hung thủ đã cố tình ngắt điện và ngắt nước. Vậy rất có hung thủ là người quen của nan nhận hoặc có thứ gì đó khiến nạn phải vào nhà vệ sinh đó: ảnh nóng, lộ đề thi, ăn trộm,…. Rốt cuộc tại sao hung thủ lại ra tay độc ác như thế, có vẻ như chưa muốn dừng lại, còn lời cảnh báo cuả nữa. Người tiếp sẽ là ai? Họ có liên quan gì đến nhau? Hàng tá câu rối như tơ vò đầu Mạnh Thường Quân khiến cô phát điên. “Hoài Nam, nếu cậu có oan khúc gì về báo cho công an . Tôi sắp nổ tung vì cậu rồi.”
Còn tiểu công chúa? Rốt cuộc tên sinh viên Tiểu Cường bị ma nạt với vụ này có liên quan gì đến nhau? Tại sao Tiểu Cường lại bị dọa cho bị điên loạn đến như vậy?