Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8zvG0FGtc0
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11h trưa ở căn teen đông nghịt người. Canh me mãi Khánh Linh mới chọn được cho hai người một chiếc bàn trống. Hôm nay Thường Quân chọn canh khoai tây và thịt nướng còn anh thì chọn cá rán và cải bó xôi xào. Khánh Linh rót coca vào hai cốc đá.
– Cô được cái nấu ngon và sạch sẽ. Nghe nói bếp trước bị đuổi vì dùng đồ cũ khiến cho mấy chục người bị ngộ độc thức . May là vụ đó không có ai gây tổn hại gì.
– Vụ đó lâu chưa?- Thường Quân bâng quơ, mấy vụ như này cô cũng không để ý .
– Hai năm trước, trước khi chúng ta vào mấy tháng thôi.
– Cậu có ma không?- Câu của Thường Quân khiến cậu ta giật mình.
– Cậu nghĩ vụ đó là do ma làm à?
– Không. Mình muốn cậu vào nhà vệ sinh ở tầng 2 nhà 4, đêm nay được không? Nơi xảy ra án mạng ấy.
– Cái gì?- cậu ta hoảng hốt- cậu bảo tớ vào đó- cậu điên rồi, chỗ đó ban đêm thì làm gì có ai vào đó chứ.
– Vậy nên vào đó sẽ không có ai trở ngại chúng ta.
– Cậu muốn thì tự đi lấy.
– Ê, cậu có phải là đàn ông không vậy? Hôm trước còn hùng hổ cơ mà. Nếu vậy thì đừng hòng tôi nói cho cậu biết chuyện gì nữa, đã thế tôi đi một mình.
– Vậy cậu vào đó đi, tôi đi tìm tên Tiểu Cường kia chuyện, biết đâu lại tìm được manh mối hữu ích là chiu vào nhà vệ sinh kia?- Khánh Linh vẻ mặt vênh vênh.
– Đúng là đồ khôn lỏi. Mạnh Thường Quân tôi thật không có nhìn người.
Mạnh Thường Quân đang cắm mặt vào đĩa cơm thì cậu bạn khều tay cô.
Ê, nhìn kìa, biết ai kia không?
Cô cau có ngẩng mặt lên, chỉ thấy một nhóm bạn nữ ở bàn đối diện cô:
Sao, có gì bất thường sao?- cau có liếc Khánh Linh.
Chị Kiều Trang, con gái của tổng giám đốc tập đoàn địa ốc HanSun, hoa khôi năm ngoái của mình, sao cậu không biết gì vậy? Đây là người hôm trước phát hiện ra cái c.h.ế.t của Hoài . Đang học năm cuối khoa Marketing, tháng trước đã nhận được học bổng của một đại học bên Mỹ. Thấy bảo đang là ứng cử viên sáng giá cho vị trí Nữ sinh thanh lịch năm nay của .
Cậu có vẻ kỹ nhỉ.
Tất nhiên, nhân vật nổi tiếng mà, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, thấy bảo cũng yêu một thiếu gia nào đấy.
Bỗng nhiên Thường Quân hơi ngây người một chút, rồi lại lắc tiếp tục cơm.
Gần 12 h đêm, đợi cho mấy cô bạn cùng phòng yên giấc hết Thường Quân mới rón rén nhẹ nhàng mở cửa bước ra ngoài. Cô có mang đèn pin nhỏ, điện thoại, một con d.a.o gọt hoa quả. Đi hết dãy nhà 2 cô cảm thấy có một bóng đen đang đi mình. “Rốt hắn muốn làm gì?” Mồ hôi trên trán cô bắt tứa ra, lưng cô lạnh ngắt, gặp ma có khi còn sống chứ gặp người có khi c.h.ế.t rồi, nếu là hung thủ thì thôi xác định. Lúc ấy cô thầm rủa tên Khánh Linh đáng ghét nhát gan đã không dám đi cùng cô. Nếu cô c.h.ế.t ra ma cũng phải về bóp cổ hắn. Thường Quân bước đi nhanh , cái bóng sau cô cũng di chuyển nhanh . Cô nghĩ nên đối với hắn. Cô bất giác lại rọi thẳng đèn pin, cái bóng cũng giật mình đứng lại lấy tay che ánh sáng. Thường Quân sửng sốt nhận ra người đi mình:
– Ngọc Lan, sao lại là cậu?
– Mình thấy cậu ra ngoài này, đoán cậu tìm được manh mối gì nên đi .
– Vậy đi?
– mà đi đâu?
– Nơi xảy ra án mạng
– Cái gì?- Cô bạn như không tin vào tai mình.
– Nếu thì cậu về đi.
– Ai nói mình . Đi thì đi.
Nhà vệ sinh nơi xảy ra án mạng đang được phong tỏa nên nhà vẫn chưa cho sửa hệ thống điện nước. Xung quanh đen như mực, hai cô gái nép vào nhau run rẩy đi vào khu vực vệ sinh . Thường Quân đưa đèn pin lướt một lượt, rõ ràng xung quanh vô cùng sạch sẽ, hung thủ hành đông vô cùng gọn gàng không để rơi rớt vết m.á.u nào. Chứng tỏ hắn ta đã lên kế hoạch vô cùng tỷ mỉ. Rốt là vì sao? gì khiến hắn phải ra tay tàn nhẫn như thế. Thường Quân vô tình lướt lên nhà, cô thấy một ô vương ốp hình như hơi xê dịch một chút, cô tiến lại gần nhìn rõ , tuy nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang. Ngọc Lan lo lắng:
Bác bảo vệ, chúng ta đi thôi.
Thường Quân vội vàng chạy ra cửa tắt đèn pin rồi lén lút chuồn ra ngoài, trời suýt nữa cô còn vấp phải cái xô rác chắn ngay cửa may lúc đó bác bảo về đang lưng về phía họ nên họ trốn thoát trót lọt.
Thường Quân mới ngủ dậy, đã thấy gọi nhỡ của tên bạn xấu xa, sáng thứ 7 mà cũng không để cho người ta yên. Cô ấn gọi lại:
Đồ con heo này còn chưa dậy hả?
Mới có 7 , không để cho người ta sống với à, qua ngủ muộn.
Dậy đi sáng đi còn đi công việc nữa. Nhanh lên tôi mời.
OK.
Thường Quân ngáp ngắn ngáp dài, cô gọi một bát mỳ thịt bò thêm quẩy, còn cậu bạn một bát mỳ gà.
Sao có chuyện gì cậu nói đi.
Hôm qua tôi có tham gia vào group Hội nhiều chuyện của mình. Ôi, đúng là vào đó biết được cơ số chuyện, trên đó cũng đang bàn tán về vụ g.i.ế.c người của mình. Tôi đã phải thức xuyên đêm để hết các bình luận đó cậu biết không?
Rồi cậu tìm được gì?
Tôi tìm ra được một điểm bất thường.
Sao?
Sơ yếu lí lịch của cậu ta vô cùng trong sạch, trong lớp rất được lòng thầy cô và bạn bè, vốn dĩ có nói là không gây thù oán với ai. Con trai của một gia đình tri thức, bố làm giáo sư mẹ làm bác sĩ. Vậy hung thủ g.i.ế.c cậu ta vì gì?
Cũng đúng, lát nữa cậu qua nhà vệ sinh nhà 4 với tôi. Đêm qua tôi có đột nhập vào đó, câu biết không, vô cùng sạch sẽ, trên nhà tôi thấy một ô ốp bị lệch một chút. Lúc đó bác bảo vệ đi tuần nên tôi phải chuồn. Lát nữa cậu leo lên đó .
Tôi?
Không lại là tôi à.
Vậy sau khi kiểm chúng ta sẽ đến nhà Tiểu Cường, thanh niên bị dọa cho phát điên đó. Đi xe khách khoảng mất hai tiếng, hôm qua tôi đã dò la được thông tin của cậu ta trên group.
Cũng nhanh đấy.
Vừa mới đến khu nhà vệ sinh nhà 4, cậu bạn đã nói một câu:
về được không?
Thường Quân lườm cậu cháy mặt:
Vào đi.
Nói rồi cô lạnh lùng bước vào, cậu bạn lẽo đẽo sau. Cô ngước nhìn lên kì lạ là không còn thấy tấm ô vuông xê dịch đâu nữa, Khánh Linh :
Là cái nào?
Tôi nhớ hôm qua nó ngay trên bồn rửa mặt mà, sao không thấy nữa nhỉ?
Có khi nào cậu bị hoa rồi ấy?
Thường Quân nhìn qua một lượt rồi giật mình:
Cậu thấy thùng rác trước cửa kia không? Hôm qua tôi chạy ra còn suýt đụng phải nó mà hôm nay nó đã nằm ngay ngắn một góc rồi.
Ý cậu là đã có người vào đây?
Còn thế. Tôi nghĩ hung thủ đã vào đây để lấy đi thứ gì đó, hoặc để che đậy thứ gì đó, và rất có qua khi tôi và Ngọc Lan ở đây thì hắn cũng đang ở trong căn phòng này. Một trọng các khu buồng vệ sinh ở đây, lén lút dõi. Nếu qua không phải bác bảo vệ có lẽ tôi đã kiểm nhà và có bị hắn diệt khẩu rồi.
Cậu nói khiến tôi lại nghĩ may mà qua tôi không đi với cậu.
Rồi cậu lên kiểm mấy tấm ốp đi, tôi nhớ vị trí của nó đâu đó phía trên bồn rửa mặt thôi.
Khánh Linh trèo lên bồn rửa mặt, với chiều cao của cậu thì dư sức. Cậu đẩy đến ô thứ 3 thì có nhúc nhích. Đẩy mạnh miếng ốp, bên trong om, bật đèn plash của điện thoại lên nhìn xung quanh, có vết kéo lê của vậy gì đó làm lộ rõ một đoạn không dính bụi, chưa kể trên nền còn có những vết đen đen giống như m.á.u đã khô lại. Cậu bạn vội chụp lại mấy tấm ảnh rồi để tấm ốp lại như cũ.
Số cậu còn may đó, đêm qua mà mò lên mất mạng như chơi.
Sao cơ, có phát hiện được gì không?
Có lẽ hắn đã giấu dụng cụ gây án trên đó, có vết máu, này cậu đi.
Ra ngoài rồi , tôi đã bắt thấy tên này rồi đấy, có khi nào vì chuyện đêm qua mà hắn sẽ tìm đến tôi không.
Có , rồi tôi nữa, tôi còn chưa có người yêu.
Thường Quân nhìn mấy bức ảnh cậu bạn chụp cứ chép miệng.
Đáng lẽ nên đến đây sớm mới phải.
Nhà của Tiểu Cường nằm trong một khu tập mới xây, khu nhà này cũng khá đông đúc, nằm ngay trung tâm thị trấn. Khi họ đến nơi là đã 11 trưa, nhà của Tiểu Cường nằm ở tầng 12, trước khi lên họ còn mua ít hoa quả ở ngay dưới khu tập . Họ nhấn chuông 2 lần thì có một người phụ nữ ra mở cửa, có lẽ là mẹ của anh ta.
Người ta còn chưa kịp , Thường Quân đã nhanh nhảu:
Dạ cháu chào bác, cháu là bạn cùng lớp đại học của Tiểu Cường, hôm nay cháu thay mặt lớp đến thăm sức khỏe của bạn ấy ạ.
Người phụ nữ niềm nở mời hai người vào trong. Căn nhà rộng rãi thoáng mát, trên tường còn treo ảnh của gia đình ba người nhà họ, đây đích thị là mẹ anh ta.
Dạo này bạn ấy có đỡ đi chút nào không ạ?
Tuần nào cũng phải đến bệnh viện để kiểm , uống thuốc đều đặn mà mãi không khỏi. Đang yên đang lành, tự nhiên lại ra nông nỗi này, nó còn trẻ, còn tương lai phía trước.- giọng nói của bác gái đầy bi thương.
Từ nhỏ đến lớn có khi nào bạn ấy có biểu hiện bất thường gì không bác.
Không, nhà tôi cũng không có bệnh di truyền nào. Chả hiểu Tiểu công chúa là ai mà suốt ngày cứ nhắc cái tên đó. Nó cứ ru rú ở trong phòng, bảo nó đi ra ngoài là nó .
Hay bác để bọn cháu thử nói chuyện với bạn ấy sao, có khi gặp bạn bè tâm trạng bạn ấy tốt ạ.- Khánh Linh nói.
Để bác dẫn các cháu vào.
Tiểu Cường bất động trên giường, tóc tai bù xù, nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, Khánh Linh định đến gần cậu ta thì Thường Quân ngăn lại.
Cứ để cậu ta đó, tìm có kiếm được gì hữu ích không đã.
Thường Quân nhìn căn phòng một lượt, căn phòng không để một bức ảnh nào, chỉ có một cái giường, tủ quần áo và bàn học. Khánh Linh đang lục lọi thì Thường Quân nhẹ nhàng tiến lại gần cậu ta. Cạnh máy tính còn treo một chiếc móc chìa khoá hình ngọn núi 3 đỉnh, bên dưới có để tên công ty, Khánh Linh thấy hay hay cầm lên ngắm nghía. Thường Quân nhắc nhở cậu đến đâu là tìm bằng chứng chứ không phải là đi mua qùa lưu niệm.
Tiểu Cường? Cậu đang làm gì thế?
Tiểu công chúa sắp đến. Tiểu công chúa sẽ g.i.ế.c Tiểu Cường. Tiểu Công chúa sẽ không tha cho một ai, không một ai thoát
Tiểu công chúa là ai?
Tiểu công chúa c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rất thê thảm
Tiểu công chúa có xinh không?
Xinh, xinh .
Cậu có biết cô ấy bao nhiêu tuổi không?
Mười tám.
Vừa trả lời xong Tiểu Cường sang nhìn Thường Quân, ánh mặt anh ta đột nhiên thay đổi, gương mặt lộ vẻ hãi:
Đừng, đừng g.i.ế.c tôi, tôi không làm gì .- Cậu ta hét lớn- Tha cho tôi, tôi không làm gì hết.
Mẹ Tiểu Cường vội chạy vào:
Thôi các cháu ra ngoài đi, gặp người lại nó quá.
Hai bạn trẻ ra ngoài phòng khách đợi cho đến khi trong phòng Tiểu Cường không còn tiếng la hét của anh ta nữa.
Khổ thế đấy các cháu ạ. Nó cứ như thế bác không biết phải làm sao nữa.
Dạ, cũng trưa rồi bác nghỉ ngơi bọn cháu xin phép về, hôm nào nghỉ học bọn cháu lại đến chơi ạ.- Thường Quân lịch sự chào bác gái.
Hai đứa đến mà nhà bác không có gì, thật ngại quá, lần sau lại đến chơi với bác nhé.
Dạ, không sao ạ, chỉ mong Tiểu Cường sớm khỏi bệnh lại lớp học, các bạn cũng mong cậu ấy ạ.
Thường Quân và Khánh trên xe khách trở về thành phố.
Cậu thu thập được gì không?- Thường Quân
Tôi cuỗm được quyển album ảnh của cậu ta, với mấy bức vẽ, cũng không thấy nhật kí gì, có máy tính không có mật khẩu nên chưa kị phá khóa thì mẹ cậu ta vào rồi. Còn cậu?
Tiểu công chúa, chúng ta phải biết Tiểu công chúa là ai? chắn người này có thật.
Họ những bức tranh mà Tiểu Cường vẽ khi cậu ta bị bệnh. Bức tranh có 5 người như 5 bạn học, 2 gái ba trai, sau họ là cảnh đồi núi trập trùng. Hai cô gái này ai là Tiểu Công chúa, họ là ai trong đời của Tiểu Cường. Rốt chuyện này còn liên quan đến bao nhiêu người nữa? Tất rối như tơ vò trong cô.
Đợi đã- cô sang nhìn cậu bạn làm cậu ta giật mình- Nếu trong bức ảnh này có Hoài , vậy thì một người , một người bị điên, vẫn còn 3 nạn nhân nữa, chúng ta phải tìm ra họ trước khi hung thủ hành động.
Càng ngày mọi chuyện càng rối quá. Tên này rốt là vì lý do gì?
Nếu vậy thì phải chuyện quá khứ của họ đã. Chẳng phải cậu rất giỏi khoản này sao?
Vừa về đến phòng Ngọc Lan đã vội chạy lại leo hẳn lên giường cô :
Cậu biết gì không? Tớ vừa mới ở trên Group hội những người nhiều chuyện, được biết đêm hôm đó tên Hoài có bị đau bụng sau đó chạy ra nhà vệ sinh, mãi không thấy lại, hai người còn lại đang bận ôn thi nên cũng không để tâm , đoán anh ta đi đâu đó thôi. Cậu nghĩ mà , sao lại trùng hợp như thế được chứ. Nếu như thế đã có người hạ độc vào đồ của anh ta từ trước.
Để tớ ngủ lát đã, óc tỉnh táo mới suy nghĩ được.
Thật ra cô không hề ngủ, nếu đêm đó anh ta bị đau bụng thì đồ sẽ bị bỏ độc vào buổi . Rốt ai là người bỏ độc, hung thủ chắn đã rất rõ lịch sinh hoạt của người nạn nhân, hắn chỉ có một mình hay có thêm đồng bọn nữa?
Nói không ngủ thực ra cô ngủ một mạch đến chiều. Đến , cô vác sách lên thư viện học bài. Xa xa cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Kia chẳng phải là thầy Bình Nguyên hay sao. Cô còn chưa kịp chào người ta mà người ta đã kịp lại bắt chuyện với cô rồi.
Hôm nay lại lên thư viện tiểu thuyết à?
Dạ không, nay em đến học bài ạ. Thầy sách gì vậy ạ?- Thường Quân quyển sách trên tay thầy giáo
Công tắc tình yêu của Phỉ Ngã Tư Tồn, tôi rất thích sách của tác giả này.
Em cũng vậy, em cũng hay sách của mẹ Phỉ .
Vậy à, thế là có cùng sở thích rồi, hôm nào tôi mời em đi uống nước đàm đạo về sách tiếp nhé.
dạ. – cô sáng lên đáp ngay lập tức
học được một lúc thì chán không chịu nổi vậy bên cô lại chỗ giá sách cầm bừa một quyển tiểu thuyết ngôn tình ra, một cuốn của Phỉ ngã Tư Tồn: giai kì như mộng, quyển này cô đã đi lại không biết bao nhiêu lần rồi vẫn cứ thích.
Cô bước ra quầy văn thư, đăng kí mượn sách rồi ra về trong khi còn chưa đọng được tý kiến thức nào. Do buổi chiều ngủ nhiều nên đêm đến khó ngủ. Cô lôi tiểu thuyết ra , đồng hô hồ đã điểm 12h đêm cô vẫn sư mở thao láo. đến chuy chương 5 thì cô lại càng không tỉnh ngủ, dưới cùng chính là một cái tên: Tiểu Công Chúa, cô giật mình, vậy là tiểu công chúa có thật, nếu vậy chỉ cần danh sách những người mượn quyển sách này là được, cô lập tức lên trang thư viện của , tìm quyển sách mà cô đã mượn, bên cạnh là danh sách những người đã mượn nó, danh sách có tồng cộng 10 người, đều là nữ trong khoảng 3 năm nay, một trong mười người họ chính là Tiểu Công Chúa.