Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6fX9LBLQB1
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Màn đêm tĩnh mịch, hắn tự mình giống như một con sói giữa bầy cừu non. một người nữa thôi. Đúng, thù này nhất định phải trả cúng tế linh hồn người đã mất. Kế hoạch của hắn không được phép sai sót, hắn đã đợi ngày này từ lâu rối, đã chuẩn bị mọi thứ rất kĩ càng vì không thể nó thất bại. Tuy nhiên dạo gần đây lại có mấy con chuột nhắt thích tò mò vào chuyện của hắn, thật không dễ chịu chút , nhưng thật sự chuột nhắt đó đáng hắn tâm. Cùng là moi được vài thông tin chả có giá trị gì thêm một chút suy luận cho màu mè. Nhưng nếu cần thiết, hắn cũng sẽ sẵn sàng ra tay bất kì ngáng đường hắn.
ràng Kiểu Trang không thèm đoái hoài gì đến tin nhắn chào hỏi của Khánh Linh. Thế nhưng tên này cũng không phải hạng , chào hỏi nhẹ nhàng không trả lời nghĩ hắn là loại con nít ranh. Thôi vào việc luôn cho nhanh :
“Chào chị, gần đây trường mình đã xảy ra các vụ án mạng vớ cách thức g.i.ế.c người vô cùng tàn ác. chị biết người tên là Khúc Tiểu Ly chứ?”
Kiều Trang đang ngồi chat với hội thân bỗng tin nhắn. Nội dung tin nhắn hiện trên màn hình máy tính. tên Khúc Tiểu Ly khiến cô giật mình, toàn thân cô mồ hôi bắt đầu vã ra.
“Cậu muốn gì?”
“ đang tìm hiểu vụ án và phát hiện ra được người đã mất và chị đã từng quen biết nhau, nên hung thủ có thể đang nhắm đến chị. Thời gian này chị nên cẩn thận”
“Tôi không hiểu cậu đang gì. Tôi có làm gì sai mà hung thủ nhắm đến tôi”
“Đây đang là suy đoán, nhưng chị hãy ý đến người xung quanh chị. Hắn sẽ ra tay sớm thôi?”
Tòan thân cô run lên không ngừng. Mọi chuyện không thể kết thúc như thế này được. Rốt cuộc hắn muốn gì. Mọi chuyện đâu phải là lỗi của cô, mọi chuyện cô làm là đúng, phải chịu gì mà đã gây ra. Cô không việc gì phải sợ. Kiều Trang trong lòng lo sợ thấp thỏm nhưng vẫn thầm trấn bản thân mình
Ngoài trời mưa xối xả mờ mịt, Kiều Trang đứng dậy kéo chiếc rèm cửa sổ lại, cô vô tình nhìn xuống hàng rào biệt thự, cô hơi giật mình, một người mặc một chiếc áo mưa trùm kín đang thậm thụt ngoài tường rào. Cô hoảng sợ vội vàng kéo rèm lại. Bóng người ngoài khu biệt thự đưa nhìn sắc lẹm vào ô cửa sổ sáng đèn, trong ánh mắt hắn thể hiện sự mãn nguyện, thách thức, giống như hắn đang là con sói đi săn từng con cừu non và không một con mồi có thể thoát khỏi.
– Mọi người có Đinh Diệp ở đâu không? Dạo này thoắt ẩn thoắt hiện .- Hà Linh đang ngồi học bỗng nhiên nhớ ra người của mình.
– Dạo này cũng ít khi gặp .- Lan đáp
– Hay quê rồi cũng nên-Thường Quân trả lời
– không phải đâu, thời gian này tớ cậu lạ . Rất ít khi gặp, có hôm nghỉ học nữa. Hay gia đình nhà cậu có chuyện gì nhỉ?- Hà Linh vẫn băn khoăn
– Hay cậu có người yêu rồi cũng nên.- Lan đáp- gặp cậu hoỉ cho ra nhẽ.
– Ừ, do tớ nghĩ hơi quá rồi.- Hà Linh tập trung làm bài tiếp
– Vụ án cậu điều tra tiến triển đến đâu rồi- Lan quan sang hoỉ Thường Quân
– Vẫn có gì mới, phía công an tớ không thế ?
– Các cậu đã thử tìm hiểu bên đội bảo vệ ? Chẳng phải nếu tính điều kiện gây án bảo vệ là người dễ dang thực hiện nhất sao? có thể tự do đi lại, lại thông thuộc mọi thứ
Câu của Hà Linh chợt khiến Mạnh Thường Quân này ra một điều gì đó
– Quả là cao kiến. Đi ăn trưa đi, trưa nay tớ mời.
Thế là 3 cô kéo nhau xuống căn tin của trường.
– Đồ ngăn của cô Trần nấu đúng là best luôn- Lan đi thao thao bất tuyệt
Căn tin cuối giờ này vẫn đông, nhưng đợi tầm nửa tiếng nữa phải đứng xếp hàng. Thường Quân thả hồn lang thang trên mây cành me. Trong kia cô Trần đang chặt từng miếng thịt sườn nướng vàng ươm, thơm phức khiến cho bụng của cô càng cồn cào. Hôm nau gọi một mâm chung, gồm rau xào, canh bắp cải hầm xương, thịt kho và trứng rán.
– Tớ mấy anh chị khoá trên từ ngày cô Trần làm ở canteen trường mình các mon ăn đa dạng và ngon hơn hẳn, mấy người trước làm bị sinh viên ý kiến .- Lan
– Kể ra làm mua bán nấu ăn này lại chả kiếm chát được đống chứ. – Diệp tiếp lời.
Cách tầm đó 3, 4 bàn đang có một người âm thầm quan chuyện, ánh nhìn không mấy thiện cảm.
Trở phòng, Thường Quân nhận được điện thoại ra ngoài nhận thư. Cô ngạc nhiên, thuở cha sinh mẻ đẻ đến giờ làm gì có gửi thư cho cô, cô cũng đâu có tâm giao qua thư từ gì. Lúc đầu cô ngờ vực hỏi lại bưu tá, nhưng anh bưu tá đọc đúng tên cô, số điện thoại cũng như địa của cô.
Phong thư khá giày, không kìm nổi sự tò mò cô mở phong thư, trong đó là vài ba ảnh kèm một lá thư được đánh máy. tấm ảnh ràng là ảnh thường ngày của cô, cô giật mình vội mở lá thư.
Gửi Thường Quân và người của mày
Dừng ngay hành động ngu ngốc của mày lại trước khi mọi chuyện đi xa hơn. Mọi hoạt động của mày tao đều nắm trong lòng bàn tay. Hãy sống như một sinh viên cần làm.
Như một phản xạ cô nhìn quang 1 lượt xem có khả nghi, sau đó vội nhét lá thư vào túi áo rồi vội vàng phòng, chùm chăn và nhắn tin với cậu Khánh Linh.
Sau khi nhận được tin nhắn của cô, cậu vội chuyển lại cho người anh làm Nhật Minh của mình. Sau khi nhận được thư đe doạ phía đã liên hệ gặp riêng với Thường Quân và Khánh Linh.
Hai người gọi nước xong 2 viên Nhật Minh và Trí Viễn cũng đến.
– Chuyện này có biết thêm nữa không?
– mới báo cho Khánh Linh và cậu báo cho mình anh.
– Anh nghĩ hai đứa không nên tham gia vào vụ này nữa, vụ này phía giải quyết là được rồi. Mấy đứa đang bị theo dõi rồi.
– Cả trường học rộng lớn như , cũng tò mò vụ này, sau hắn lại nhắm trúng được, chứng tỏ người này rất thói quen sinh hoạt của tụi . nữa, bình luận một thứ gì liên quan đến vụ án lên bất kì mạng xã hội . nên hắn biết qua mạng xã hội là điều không thể.
– chứng tỏ hắn ở rất gần .
– Nếu hai đứa càng không nên đi sâu tìm hiểu vụ này nữa. Vì bất cứ ở cạnh cũng đều có thể là hung thủ.- Trí Viễn nghiêm túc .
– Anh nghĩ sao đội bảo vệ. ràng cũng phải xếp vào đối tượng tình nghi chứ?
– anh đã lấy lời khai của rồi, tất cả đều có chứng cứ ngoại phạm. Mấy đứa nghe anh, đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, chuyện này là trách nhiệm của công an anh.
Thường Quân ậm ừ đồng ý cho xong chuyện, mặc dù thâm tâm cô có lo sợ nhưng cô dễ dàng tên hung thủ này lên mặt đe doạ mình như thế được.
Tạm biệt 2 vị , Thường Quân và Khánh Linh đi bộ đến cổng kí túc xá chia tay mỗi người mỗi ngả, cô bảo có mấy đồ dùng cần mua nên đi bộ vào ngõ ngay cạnh kí túc xá. Tầm qua giờ ăn trưa nên ngõ cũng không nhiều khách, nhắm nhắm quán người bán hàng già già một chút, cô đi lại, một bà lão tóc hoa râm niềm nở:
– Vào đi con, uống gì bà lấy cho.
– Dạ cho con cốc sữa đậu nành.
– Có đá không con.
– Dạ có ạ.
Nhấp môi tầm một hai cô bắt đầu bắt chuyện