Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/AUhxJbJDsc

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 6

11

Khi bị anh đánh thức dậy, tôi mới biết mình đã ngủ quên dưới nắng ấm dịu dàng.

Trải nghiệm không tốt duy nhất của tôi ở nơi này, chính là thể chất quá dễ bị muỗi đốt.

Anh cầm lọ nước hoa chống muỗi, từng chút từng chút bôi lên những vết sưng đỏ trên chân tay tôi.

Từng mảng một, và thế là tôi bị mùi hương và động tác của anh làm tỉnh giấc.

Anh hỏi tôi có muốn vào trong nhà không?

Rồi chỉ vào đôi chân và cánh tay để trần của tôi, nói: “Đây là công trình lớn đấy, cần thời gian xử lý kỹ.”

Tôi từ chối, rồi giật lấy chai nước từ tay anh, đổ ra lòng bàn tay rồi bôi lên chân một cách đại khái.

Anh ngồi bên nhìn tôi làm qua loa cho có lệ.

Chưa được bao lâu, mùi nước hoa nồng nặc khiến tôi nhăn mày khó chịu.

Anh lại đề nghị giúp tôi bôi thuốc, tôi tiếp tục từ chối.

Lúc này anh đứng dậy, vỗ đuổi những con muỗi đang lượn lờ xung quanh.

Cúi xuống, tôi thấy dưới ghế nằm của mình, anh đã để sẵn rất nhiều đồ chống muỗi.

Giống hệt như những lần trước khi anh cùng tôi đến đây.

Mỗi lần đến, anh đều chuẩn bị chu đáo, nhưng lần nào tôi cũng bị muỗi đốt đến sưng cả chân.

Lần đầu tiên anh bôi thuốc cho tôi, vừa bôi vừa cười ngặt nghẽo.

Nói chưa từng thấy ai được muỗi “ưu ái” đến thế.

Rồi anh nhìn tôi thật lâu, khẽ nói:

“Chả trách muỗi thích em, đến anh cũng thích nữa là.”

Nhưng ngay sau đó, anh lại không chút do dự đập c/h/ế/t những con muỗi đang vo ve.

Anh đùa:

“Dám bắt nạt người của anh trước mặt anh, không tha!”

Hôm đó, hai đứa nhìn đám muỗi mà cười mãi không thôi.

Muỗi đốt tôi, anh đuổi đánh muỗi.

Có con muỗi đậu lên chân tôi, anh sợ tôi đau, đánh nhẹ tay để rồi nó thoát c/h/ế/t.

Tôi trách anh, còn anh thì tỏ vẻ tủi thân.

Cuối cùng anh bế tôi vào trong nhà, còn mình thì ra ngoài “quyết chiến với muỗi”.

Chúng tôi gọi đùa đó là “chiến tranh du kích với muỗi”.

Hè nào đến đây, cả hai cũng nói: “Đi chiến đấu thôi!”

Vậy mà chuyện đó, anh cũng không hề nhắc đến.

Tối hôm đó, sau bữa cơm, tôi mới nói với anh câu đầu tiên trong ngày.

Tôi hỏi:

“Anh tìm được xe rời khỏi làng vào sáng mai chưa?”

Anh hỏi lại tôi khi nào thì về?

Tôi nằm lười biếng trên sofa, đáp:

“Không vội. Em xin nghỉ phép năm, muốn ở lại thêm một thời gian.”

Anh ra ngoài gọi điện, khi quay lại thì nói:

“Anh cũng xin nghỉ rồi. Em ở bao lâu, anh ở cùng bấy lâu.”

Tôi bảo anh đi tìm chủ nhà mở thêm phòng.

Anh lại bảo: ngủ tạm dưới sàn trong phòng tôi là được rồi.

Tôi hỏi:

“Muốn uống chút rượu không?”

Anh lập tức giơ tay xua xua, mặt mũi hốt hoảng, nói:

“Anh cai rồi!”

Nhanh thật đấy.

Anh nói:

“Vãn Tuý, em yên tâm. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”

Nhưng anh vẫn chẳng hiểu tôi thực sự để tâm điều gì.

Đêm đó, không phải là anh lỡ lời sau khi uống say.

Mà là anh đã nói thật.

Từng chuyện một, đều là thật.

Chỉ tiếc rằng, phần lớn trong đó… không phải là chuyện giữa anh và tôi.

Tôi chỉ buồn, rằng trong bữa tiệc chúc mừng của chính chúng tôi, anh lại đợi đến lúc say mới khiến tôi nhìn rõ: tình yêu mà tôi nghĩ là của mình, thực ra… anh đã dành cho người khác.

Tôi hỏi về người con gái đó.

Mới chỉ vừa nhắc đến hai chữ “tai nạn”, sắc mặt anh lập tức tái nhợt.

Tôi hỏi:

“Là anh lái xe chở cô ấy đi rồi gặp tai nạn sao?”

Anh lắc đầu, chậm rãi nói:

“Cô ấy tự lái xe đi, bị một chiếc xe chạy ẩu vì uống rượu đâm phải.”

“Khi anh đến nơi, cô ấy đã không còn thở nữa.”

Chỉ hai câu nói đơn giản đó, anh cũng phải ngập ngừng mất mấy lần, hít sâu thật nhiều mới có thể nói ra.

Đến lúc này, tôi mới thực sự hiểu vì sao anh không dám lái xe, cũng không chịu nghe ai nhắc đến tai nạn.

Người con gái đó, c/h/ế/t đúng vào lúc anh yêu cô ấy sâu đậm nhất.

Và những mảnh ký ức chi tiết kia, chính là thứ anh đã bao lần nhớ lại, nghiền ngẫm đến khắc cốt ghi tâm.

Bằng không… làm sao anh lại quên hết tất cả những điều nhỏ nhặt từng xảy ra giữa chúng tôi?

12

Khi anh tỏ ý muốn ngồi xuống nói chuyện nghiêm túc, tôi chỉ nằm quay lưng lại trên sofa, một lần nữa từ chối đối thoại.

Anh nói, đó đều là những chuyện từ mười mấy năm trước, bảo tôi đừng bận tâm nữa.

Anh thẳng thắn bày tỏ, tôi là người đã mang đến cho anh sự bất ngờ và bình yên.

Anh nói:

“Vãn Tuý, anh thật lòng muốn sống cả đời với em.”

Anh cũng rõ ràng nói ra rằng, chỉ cần tôi tha thứ, mọi thứ vẫn có thể trở lại như cũ.

Những giận dỗi, vùng vằng của tôi mấy ngày qua hình như cũng không gây ra ảnh hưởng gì rõ rệt.

Trong nhóm vẫn liên tục có thêm lời chúc mừng, như thể chỉ còn thiếu mỗi lời cảm ơn từ hai nhân vật chính là chúng tôi.

Anh bắt đầu nhắc lại những chuyện từng xảy ra giữa hai đứa.

Ngày mưa, tôi cầm ô đứng đợi dưới công ty anh. Anh nhắn tin giục tôi về trước, nhưng tôi nhất quyết muốn chờ.

Anh từng vào bếp nấu cho tôi đủ món ăn quen thuộc, khiến khẩu vị tôi bị “anh hóa”.

Tài khoản mạng xã hội tôi đăng ký, trong tên cũng lồng ghép tên anh.

Anh nói:

“Vãn Tuý, trước kia rõ ràng chúng ta cũng yêu nhau rất nhiều, đúng không?”

Tôi nghe mà nước mắt cứ trào ra.

Tôi hỏi anh:

“Nếu đã có nhiều kỷ niệm như thế, sao anh không kể?”

“Anh cũng từng nấu cho em ăn không biết bao nhiêu lần, vậy mà chỉ nhớ mỗi lần nấu món còn sống gây ngộ độc.”

“Trần Vận Gia, người thấy tủi thân là em. Chỉ có em mới biết anh có đáng để em tha thứ không.”

Tôi nhắc lại chuyện “ba phần tám”:

“Trần Vận Gia, anh dựa vào cái gì mà nghĩ chỉ cần cho em ba phần tám tình cảm là đủ rồi?”

Tôi đã làm một việc có thể gọi là “bỏ trốn trong đêm”.

Đợi đến khi anh ngủ say, tôi lặng lẽ rón rén rời khỏi nhà.

Sau những lời tôi nói, thứ anh lặp đi lặp lại nhiều nhất là: “Anh xin lỗi.”

Nhưng tôi không cần sự xin lỗi thừa thãi đó.

Tôi không rõ phải định nghĩa mối quan hệ này là thật lòng hay mang chút dối lừa.

Có thể, giống như anh nói, anh cũng từng dốc hết sức để yêu tôi.

Nhưng “hết sức” của anh… không thể là trọn vẹn 100%.

Mà tôi lại chỉ muốn đúng 100% đó.

Lúc anh đuổi theo tôi, tôi đã gần đến chỗ đậu xe.

Anh chạy sau, tôi chạy trước.

Tôi nghĩ, chuyện kịch tính thế này, chắc gì đã lọt nổi vào danh sách những điều anh nhớ.

Giống như cái lần anh bị sốt, tôi thức trắng cả đêm để chăm sóc.

Anh liên tục nói: “Em vất vả rồi.”

Vậy mà hôm đó, anh cũng chẳng nhắc đến.

Anh chưa bao giờ nhớ nổi mình từng làm gì với tôi.

Còn tôi… lại nhớ hết từng chuyện xảy ra giữa chúng tôi.

Thật bất công.

Trong tim anh, đã chừa một khoảng quá lớn cho người khác rồi mới đến lượt tôi.

Vẫn là bất công.

Nếu ai hỏi về chuyện của hai đứa, tôi có thể kể ra hàng trăm chuyện liên quan đến anh.

Còn anh tám điều nhớ mãi, năm trong số đó thuộc về người khác.

Đó… là bất công lớn nhất.

Chỉ cần tôi còn yêu anh, thì sự bất công đó sẽ luôn tồn tại.

Tôi từng nói rõ cách để lấy lại công bằng chỉ tiếc là anh không chấp nhận.

Sự im lặng kéo dài giữa chúng tôi cuối cùng cũng khiến bạn bè để ý.

Tôi bị bạn anh gọi ra nói chuyện.

Vừa ngồi chưa bao lâu, Trần Vận Gia đã xuất hiện, bạn anh liền tìm cớ rút lui.

Tôi nghe thấy bạn anh nói với anh:

“Anh em giúp được mày đến đây thôi. Muốn làm gì thì làm, cố mà dỗ người ta đi.”

“Không phải từng gọi cô ấy là ‘cô tổ’ đấy à? Nếu giờ không ăn thua nữa thì gọi hẳn ‘bà tổ’ luôn đi.”

“Đàn ông mà, để giữ được người mình yêu, thì còn cần thể diện làm gì?”

Anh quay đầu nhìn tôi, đúng lúc tôi cũng đang nhìn anh.

Tối đó, anh lấy những chuyện với người khác kể thành chuyện của chúng tôi.

Giờ thì không ai hiểu nổi vì sao chúng tôi cãi nhau.

Mọi người còn lấy những câu chuyện đó làm mẫu, bảo anh cứ “lặp lại” là được.

Khi ngồi đối diện tôi, anh hỏi:

“Hôm đó em đi đâu vậy?”

“Nơi chúng ta từng đến, anh đều tìm hết rồi mà không thấy.”

Tôi nói:

“Con người ai mà chẳng có bí mật, đúng không?

Giống như em có một nơi anh chưa từng biết, còn anh thì chưa từng kể cho em nghe… rằng anh vẫn luôn hoài niệm quá khứ.”

Anh lại nói lời xin lỗi.

Nhưng lời xin lỗi của anh với tôi giờ đây chẳng còn nhiều ý nghĩa.

Chỉ là… cũng may anh không biện minh.

Hoặc có lẽ, chính đêm hôm đó, anh quá tự tin mà nói ra tất cả, nên chẳng còn dư địa để nói dối.

Anh chỉ khẽ nói:

“Tống Vãn Tuý, tin anh đi, anh thật sự yêu em.”

Tôi nghe vậy, chau mày nhìn anh.

Con người ta, luôn chọn câu ‘anh yêu em’ để giải quyết mọi lỗi lầm mình gây ra.

Tôi hỏi:

“Nếu thật sự yêu em, tại sao trong câu chuyện của em… anh lại nói quá nhiều điều về cô ấy?”

Tùy chỉnh
Danh sách chương