Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/8AKY6eIodQ

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương cuối

12.

Ta không biết bà ấy được chôn ở đâu.

Năm bà mất, đám người trong nhà mẹ đẻ của bà—một đám biến mất suốt mười năm—bỗng dưng xuất hiện.

Họ nói muốn đưa thi thể về quê an táng.

Ta muốn đi theo, nhưng họ đá ta ngã xuống, không cho ta bám theo.

Họ mắng ta:

“Mày thì là cái thá gì mà đòi đi theo?”

“Một đứa con hoang không rõ lai lịch!”

“Mày khiến chúng tao bị dị nghị bao nhiêu năm trời, giờ còn muốn tiếp tục bám dính à?”

Ta biết mình không được hoan nghênh, nên không dám theo ngay trước mặt.

Chờ họ đi xa một chút, xa đến mức không nghe thấy tiếng bước chân ta, ta mới lặng lẽ bám theo sau.

Cứ thế…

Đến khi trời tối hẳn.

Ban đêm trong rừng núi, gió rét căm căm, lá cây rì rào xào xạc, từ xa vang lên từng tiếng sói tru.

Ta…

Không dám đi tiếp nữa.

Chỉ có thể trèo lên cây, trốn trong đám tán lá rậm rạp.

Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, nhưng tiếng sói tru vẫn văng vẳng không dứt.

Ta không dám tụt xuống, chỉ có thể mòn mỏi chờ trời sáng.

Đến khi trời sáng, thì bọn họ đã đi mất rồi.

Thi thể…

Cũng không biết bị đưa đi nơi nào.

Từ đó về sau, ta không thể viếng mộ nữa.

Mọi ràng buộc duy nhất còn sót lại, cũng không còn.

Mẹ à, đừng trách con.

Người mãi mãi là mẹ của con.

Cách người dạy con cầm đũa, con vẫn cầm như vậy.

Người từng kiên nhẫn dạy con từng chữ một, con vẫn giữ nguyên giọng điệu ấy.

Chỉ là, con không thể tự mình đến thắp hương cho người.

Những năm trước, ta chỉ có thể lập bàn thờ trước cửa nhà, đặt vài chiếc bánh bao và hai đĩa thức ăn, rồi hướng trăng mà bái lạy.

Năm nay khá hơn một chút, trong tay có tiền, có thể mua cá, mua thịt.

Như Nguyệt A Nương cũng giúp ta chuẩn bị.

Nhưng khi bày đồ lên, mới phát hiện—

Quên mua loại kẹo lê mà mẹ thích nhất.

Trước khi ra ngoài, Như Nguyệt A Nương đưa ta chiếc ô, dặn dò:

“Trời không đẹp lắm, đi nhanh rồi về.”

Ta đi rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng cơn mưa.

Trên đường về nhà, mưa trút xuống như thác đổ.

Lễ vật bày ngoài sân, sắp bị ướt cả rồi.

Chắc phải làm lại từ đầu thôi.

Nhưng khi ta đẩy cửa bước vào—

Bàn cúng và lễ vật vẫn khô ráo sạch sẽ.

Hầu như không bị mưa tạt vào chút nào.

Trên bàn lễ vật, có một chiếc ô đang lơ lửng che chắn.

Nhưng người cầm ô, lại đang đứng trọn trong cơn mưa, mặc cho y phục, mái tóc ướt đẫm.

Ngay cả đôi khuyên tai bạch ngọc, cũng khẽ run rẩy theo từng cơn gió lạnh.

Như Nguyệt A Nương vừa sốt ruột, vừa tự trách mình, giọng nói có phần bối rối:

“Mưa xuống quá nhanh, ta đã kịp mang bánh kẹo vào trong, nhưng mấy thứ còn lại thì không kịp nữa.

“Ta không biết phải làm thế nào, chỉ có thể dùng ô để che tạm.”

“Đồ cúng lễ mà bị ướt thì làm sao bây giờ…”

Ta nhìn bà thật lâu, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười.

Bà trừng mắt, hơi tức giận quát:

“Cười cái gì mà cười? Có gì đáng cười chứ?”

“Lại đây mau!”

13.

Sau cơn mưa, có người gõ cửa.

Ta mở cửa, thấy Triệu Dật Hằng vi phục xuất hiện.

Hắn nhìn Như Nguyệt A Nương, ánh mắt lo lắng:

“Người đã ở đây nửa năm rồi.”

Như Nguyệt A Nương thoáng ngạc nhiên:

“Nhanh vậy sao? Còn Ngọc Thục thì sao?”

Triệu Dật Hằng nhàn nhạt đáp:

“Vẫn như cũ, đuổi mèo bắt chó, chọc ghẹo Tiêu Thế Tử.”

Dừng một lát, hắn tiếp lời:

“Người nên về cung rồi.”

Như Nguyệt A Nương lưu luyến nhìn ta, mấy lần muốn mở miệng, nhưng rồi lại do dự, chỉ đứng sát bên ta hơn một chút.

Ta bước lên một bước, chắn trước mặt bà, đối diện Triệu Dật Hằng, nghiêm túc nói:

“Đúng là đã nửa năm rồi. Nhưng người vẫn thấy cái gì cũng mới mẻ, huynh là người hiếu thuận nhất, chẳng lẽ lại nỡ phá hỏng hứng thú của mẫu hậu, bắt người về cung sớm vậy sao?”

Như Nguyệt A Nương lập tức hưởng ứng:

“Đúng đúng! Ta vẫn còn muốn ngắm thêm một chút!”

Triệu Dật Hằng rõ ràng không mấy hài lòng, nhưng ta vừa khen hắn hiếu thuận, hắn cũng không tiện bác bỏ.

Cuối cùng, hắn mặt nhăn mày nhíu, bất đắc dĩ để bà ở lại.

Lúc hắn quay lưng rời đi, ta lén lè lưỡi.

Trước kia, huynh lừa ta rằng đây là mẹ ruột của ta.

Giờ ta thật sự giữ bà lại làm mẹ ta rồi.

Xem huynh sau này còn dám lừa người khác nữa không.

14.

Mùng bốn tháng Chín.

Theo lý, hôm nay là ngày sinh của ta.

Nhưng ta không muốn tổ chức sinh thần.

Ta nói:

“Người trong thôn trước kia không cầu kỳ vậy đâu. Nhà nào khá giả thì giết gà, còn bình thường thì luộc trứng gà thôi.”

“Nên không cần phiền phức vậy đâu.”

Nhưng Như Nguyệt A Nương lại kiên quyết:

“Nhưng một bát mì trường thọ vẫn phải có.”

Ta nghĩ ngợi, rồi gật đầu:

“Được.”

Bát mì này, vẫn để bà nấu.

Với cái tính vụng về quen rồi, có khi nấu nửa canh giờ cũng chưa xong.

Nhân lúc đó, ta ra ngoài, chọn một góc khuất trong sân, châm lửa trong hỏa lò, đốt chút vàng mã.

Là để cúng tế Công chúa Tử Đường.

Vị công chúa chưa tròn một tuổi đã qua đời.

Lửa cháy rực, ta ngồi trầm mặc nhìn những miếng giấy vàng hóa thành tro tàn, lòng bỗng nặng trĩu.

Bỗng nhiên, từ phía sau, vang lên tiếng bước chân.

Ta cứ tưởng là Như Nguyệt A Nương tới, giật cả mình.

Nhưng nhìn lại, thì ra chỉ là một đứa trẻ rách rưới.

Trời đã sang thu, vậy mà nó vẫn đi chân trần.

Nó bước về phía ta, có lẽ là vì nhìn thấy lửa, muốn sưởi ấm một chút.

Nhưng chưa kịp đến gần, nó đã ngã phịch xuống, yếu ớt nằm bất động trước lò than.

Sau đó, ta và Như Nguyệt A Nương quyết định mở một trại từ thiện, chuyên thu nhận trẻ mồ côi.

Mời người chuyên môn quản lý, lo sổ sách.

Mời bà vú, phụ trách chăm sóc, tắm rửa, cho ăn.

Mấy đứa nhỏ hơn thì được người chăm nom, còn những đứa lớn hơn, thì theo sư phụ học nghề.

Học thêu thùa, dệt vải, tính toán, thậm chí là học võ để sau này làm tiêu cục.

Dĩ nhiên, nếu muốn học chữ, cũng có thầy dạy.

Không phải ta dạy đâu nha.

Tóm lại, ta và Như Nguyệt A Nương cũng không cần tự mình làm quá nhiều.

Nhưng mà, đám trẻ trong trại không phải đứa nào cũng ngoan.

Đứa nghịch ngợm nhất, đến khi trời tối lại bỗng dưng mất tích.

Mọi người vội vàng cầm đèn lồng tìm, tìm mãi vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu.

Có sư phụ đoán:

“Chẳng lẽ tự chạy lên núi, bị sói tha mất? Hoặc trượt chân xuống sông?”

Như Nguyệt A Nương siết chặt tay ta, ngón tay bỗng run lên.

May sao, cuối cùng cũng tìm được đứa trẻ.

Hóa ra nó chỉ ham vui, lén trốn vào gánh hát, ngồi xem diễn tuồng.

Như Nguyệt A Nương từ trước đến nay vốn hiền hòa, nhưng lần này, bà nổi giận thật sự.

Bà nghiêm giọng quát:

“Dẫn về, dùng thước phạt mười roi vào lòng bàn tay. Đau rồi, thì mới nhớ, lần sau không được lặng lẽ bỏ đi.”

“Lỡ như mất tích, phải làm sao?”

Nhưng sau khi dặn dò xong, mắt bà vẫn đỏ, càng lúc càng đỏ hơn.

Ta nắm lấy tay bà, lạnh buốt.

Giọng ta dịu lại, nhẹ nhàng nói:

“Nương, hắn không mất.”

Bà khẽ “ừm” một tiếng, nhưng bàn tay vẫn rét run.

Ta siết chặt tay bà hơn, nhìn thẳng vào đôi mắt thẫm màu ấy, nhẹ giọng nói:

“Con cũng không mất.”

“Tiểu hầu tử vẫn còn đây.”

Bà sững người một thoáng, nước mắt rơi xuống như từng sợi tơ mảnh.

Tùy chỉnh
Danh sách chương