Ta trùng sinh vào đúng ngày diễn ra yến tiệc sinh thần của chính mình.
Thứ muội vẫn giống hệt kiếp trước, nàng ta gạt ta đi vào gác lầu cũ, tự tát mình đến sưng hai má rồi vu oan cho ta ức hiếp nàng.
“Đích tỷ, tỷ cứ chờ thân bại danh liệt đi.”
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng rõ ở bên ngoài, ta chợt nhớ đến lời nàng ta nói với ta trước lúc ta c/h/ế/t ở kiếp trước.
“Có trách thì trách bản thân ngươi nhìn người không thấu, còn ngây thơ cho rằng đích và thứ không hề khác biệt.”
“Nếu không khác biệt thì cớ gì ngươi có thể gả cho Dự ca ca, còn ta phải như con chuột chui rúc nơi rãnh ngầm mà lén lút ở bên huynh ấy.”
“Ta nói cho ngươi biết, chưa có một ngày nào mà ta không muốn thay thế ngươi.”
“Chỉ khi tự tay g/i/ế/t ngươi ta mới có thể hả giận!”
Mối hận cũ mới trào dâng trong lòng, ta bèn cầm lấy kéo bên cạnh rạch toạc mặt nàng ta.
“Thứ nữ thì vẫn là thứ nữ, chỉ biết dùng cách vài trò mèo tát tai này.”
“Giờ ta cho ngươi biết, đích nữ ra tay ức hiếp người là thế nào!”