Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/9fAnKCZL1C
119
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Câu hỏi của Khôi như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c tôi. “Lần này mất, em không nghĩ việc từ biệt à?”
Giọng anh bình thản, ẩn chứa một sự lạnh lùng khiến tôi rùng . Tôi không dám ngẩng đầu , chỉ muốn tan vào hư không.
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y áo, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cố giữ cho giọng không run rẩy. “Em không muốn làm phiền nữa.”
là câu trả lời duy nhất tôi có thể thốt , một lời biện minh yếu ớt cho sự mất đột ngột của . Tôi nó vô lý, thậm chí là tàn nhẫn, tôi không thể nói bất cứ điều khác.
Không gian giữa tôi như đặc quánh lại, nặng nề nghẹt thở. Tôi được ánh mắt anh vẫn dán vào tôi, như muốn xuyên thủng mọi lớp phòng vệ.
“Không muốn làm phiền?” Khôi lặp lại, giọng anh mang theo một chút mỉa mai, sự đớn mà tôi không muốn thừa . “Em gọi là không muốn làm phiền ư, An? Bỏ không một lời, cắt đứt mọi liên lạc, em nghĩ tôi sẽ thấy thế nào?”
Tim tôi nhói . Tôi anh , tôi cũng . Nỗi của tôi không thể hiện bằng lời nói hay giọt nước mắt, nó ẩn sâu bên trong, gặm nhấm tôi từng ngày.
Tôi im lặng, không phải đáp lại thế nào. Mọi lời nói đều trở nên vô nghĩa trước sự thật mà tôi đang cố chôn vùi.
Khôi khẽ thở dài, tiếng thở dài nặng trĩu như trút bỏ nhiêu uất nghẹn. Anh kéo chiếc ghế đối diện, ngồi xuống mà không đợi tôi đồng ý.
“Em gầy nhiều.” Anh nói, ánh mắt anh lướt qua gương xanh xao của tôi, dừng lại ở đôi mắt thâm quầng. “Sống tốt lắm sao?”
Tôi vẫn không ngẩng đầu. “Em vẫn ổn. Anh sao?”
“Anh sao ư?” Khôi bật cười nhạt, nụ cười không chạm ánh mắt anh. “Em nghĩ anh sẽ ổn khi vợ mất không một dấu vết sau khi ly hôn, lại mọi thứ phía sau sao?”
“ ta đã ly hôn rồi, Khôi.” Tôi thầm, giọng nói như bị bóp nghẹt. “Em không là vợ anh nữa.”
“Vậy ư?” Anh nhướng mày, ánh mắt sắc lạnh. “Em nghĩ một tờ giấy có thể xóa bỏ tất sao, An? Xóa bỏ nhiêu năm tháng, nhiêu tình ?”
Tôi anh đang cố khơi gợi lại những ký ức, những xúc mà tôi đã cố chôn vùi. tôi không thể anh làm vậy. Tôi không thể yếu lòng vào lúc này.
“Tình nữa, Khôi?” Tôi ngẩng đầu , đối diện với ánh mắt anh, cố giọng nói thật kiên quyết. “Anh đã nói, ta không có tương lai. Anh đã nói, anh không thể có con.”
là vết cứa sâu nhất trong cuộc hôn nhân của tôi. Lời nói của anh, cái tuyệt vọng của anh khi tôi khám, khi bác sĩ kết luận anh khó có con. sau là sự xa cách, lạnh nhạt dần đều từ phía anh.
Khuôn Khôi thoáng chốc cứng lại. Anh siết c.h.ặ.t t.a.y trên bàn, gân xanh nổi . “Anh chưa giờ nói ta không có tương lai, An. Anh chỉ nói…”
“Anh chỉ nói ?” Tôi cắt lời anh, nỗi uất nghẹn dâng . “Anh chỉ nói anh không muốn em phải chịu khổ, không muốn em gắn bó với một người đàn ông không thể cho em một gia đình trọn vẹn? Anh chỉ nói anh muốn em tìm hạnh phúc mới?”
Những lời nói , từng câu từng chữ, vẫn văng vẳng bên tai tôi. là lý do khiến tôi chấp buông tay, chấp ly hôn, dù trái tim tôi tan nát.
Khôi im lặng, ánh mắt anh tôi đầy phức tạp, có sự hối tiếc, có sự giận dữ, một nỗi giấu kín.
“Hạnh phúc mới của em là trốn chui trốn lủi ở cái xó xỉnh này, sống như một cái bóng sao?” Anh hỏi, giọng anh trầm xuống, gần như là một lời thầm.
Tôi không trả lời. Tôi không muốn anh về sự tồn tại của sinh linh bé bỏng trong bụng tôi. Tôi không muốn anh phải chịu trách nhiệm, không muốn anh thương hại tôi.
Tôi đưa tay xoa nhẹ bụng một cách vô thức, một cử chỉ rất nhỏ lại không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Khôi.
Ánh mắt anh lập tức thay đổi, từ lạnh lùng sang ngạc nhiên, rồi chuyển sang một sự nghi ngờ mãnh liệt. Anh hơi cúi người về phía trước, ánh mắt dán vào bụng tôi.
“Em…” Giọng Khôi khựng lại, đôi mắt anh mở to. “Em đang…”
Tôi giật , vội vàng rụt tay lại, cố che giấu. đã quá muộn. Vẻ của Khôi đã nói tất . Anh đã điều .
Một sự hoảng loạn tột độ trùm lấy tôi. Tôi không thể anh . Không thể vào lúc này.
“Không có .” Tôi lắp bắp, cố giữ vẻ bình tĩnh. “Anh hiểu lầm rồi.”
Khôi đứng phắt dậy, anh vòng qua bàn, tiến gần tôi. Ánh mắt anh xoáy sâu vào tôi, không chút khoan nhượng.
“Hiểu lầm?” Anh nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi đứng dậy. “An, anh . Em đang giấu anh điều ?”
Cổ tay tôi bị anh nắm , hơi ấm từ bàn tay anh truyền qua da thịt, khiến tôi vừa run rẩy vừa có giác thân thuộc lòng. Tôi cố giằng tay , vô ích.
“Em không có giấu.” Tôi nói dối, giọng tôi đã lạc . “Anh buông em , Khôi.”
Anh không buông. Ánh mắt anh lướt xuống bụng tôi một lần nữa, rồi lại thẳng vào mắt tôi, đầy nghi hoặc sự tức giận.
“An, nói cho anh .” Anh nói, giọng nói của anh trầm khàn, đầy uy lực. “Em có thai phải không?”
Câu hỏi như một tiếng sét đánh ngang tai tôi, khiến tôi hoàn toàn bất động. Sự thật đã bị phơi bày một cách trần trụi, tôi không đường lui.
Tôi ngẩng đầu , đối với Khôi. Nước mắt tôi đã khô cạn, chỉ lại sự trống rỗng nỗi sợ hãi tột cùng.
“Phải.” Tôi thầm, giọng nói gần như không nghe thấy. “Em có thai.”
Khôi buông tay tôi , lùi lại một bước, gương anh trắng bệch. Anh tôi chằm chằm, như thể không thể tin vào những vừa nghe. Quán cà phê bỗng trở nên im lặng đáng sợ, chỉ tiếng mưa rơi đều đều ngoài cửa.