Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/10t3CFo17o
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Câu của tôi như một gáo nước lạnh tạt vào Khôi. Gương mặt anh lập tức cứng lại, vẻ bàng hoàng xen lẫn đau đớn hiện rõ mắt.
“ …” Anh lắp bắp, giọng nói khàn đặc. “ không là lừa dối, An. Anh thật đã đi khám và bác sĩ đã kết luận như vậy.”
Tim tôi thắt lại. Vậy là là thật. Cái lý do sâu xa nhất khiến tôi chấp nhận buông tay, cái lý do khiến anh xa lánh tôi, lại không là một hiểu lầm.
“Vậy thì tại sao anh lại nói không muốn ràng buộc em?” Tôi , giọng tôi run rẩy. “Tại sao anh lại nói anh muốn giải thoát cho em? Nếu anh không muốn ly hôn, tại sao anh lại đẩy em xa?”
Khôi thở dài nặng nề, anh đưa tay lên vuốt mặt, vẻ mệt mỏi hiện rõ. “An, anh chưa bao muốn buông tay em. Nhưng khi bác sĩ nói anh khó có con, anh đã suy sụp. Anh em, ước mơ có một trọn vẹn của em.”
Anh thẳng vào mắt tôi, mắt anh đau khổ. “Anh biết em yêu trẻ con thế nào. Anh không muốn em chịu đựng thiếu hụt . Anh không muốn em bỏ ước mơ mẹ vì anh.”
“Vậy nên anh đã quyết tự mình đẩy em xa?” Tôi , giọng tôi nghẹn lại. “Anh đã quyết tước đi quyền lựa chọn của em? Anh em sẽ hạnh phúc khi không có anh, không có mà em muốn, chỉ vì cái lý do ư?”
“Anh đã rằng là điều tốt nhất cho em.” Khôi nói, giọng anh hối lỗi. “Anh đã rằng em sẽ tìm được một người đàn ông khác tốt hơn, một người có cho em một trọn vẹn, có đứa con mà em hằng mong ước.”
Tôi lắc , nước mắt tôi bắt rơi. “Anh đã sai rồi, Khôi. Anh đã sai lầm lớn rồi. Hạnh phúc của em là có anh, là có của chúng ta, dù có con hay không có con. Anh đã không cho em hội để lựa chọn.”
Anh tiến lại gần tôi, đưa tay lên lau nước mắt cho tôi. “Anh biết. Anh đã sai. Anh đã ngu ngốc khi tự mình quyết mọi thứ mà không nói với em. Anh đã để nỗi sợ hãi và mặc chi phối bản thân.”
“Nhưng bây thì sao?” Tôi lùi lại một bước, tránh bàn tay anh. “Bây em đang mang thai. Con của anh. Con của chúng ta. Anh sẽ gì với nó? Anh muốn giải thoát cho em sao?”
Khôi sững sờ, anh xuống bụng tôi, rồi lại vào mắt tôi. mắt anh tràn ngập xúc lẫn lộn: ngạc nhiên, hối hận, và một niềm hạnh phúc xen lẫn bối rối.
“Con của anh?” Anh , giọng nói còn kinh ngạc. “Thật sao, An? Là con của chúng ta sao?”
Tôi gật , nước mắt cứ tuôn rơi. “. Gần một trăm ngày sau ly hôn, em phát hiện mình có thai. Em không biết gì. Em đã giấu anh, tự mình nuôi con.”
Khôi lập tức ôm chầm lấy tôi, vòng tay anh siết chặt, như sợ tôi sẽ biến mất một lần nữa. Anh vùi mặt vào tóc tôi, vai anh run run.
“ ơn em, An.” Anh thì thầm, giọng anh nghẹn ngào. “ ơn em đã mang con cho anh. ơn em.”
Tôi không đẩy anh . Hơi ấm anh, mùi hương quen thuộc của anh, khiến tôi thấy được an ủi một cách lạ lùng. Nhưng lòng tôi còn chất chứa bao nhiêu nỗi niềm.
“Anh sẽ không bao buông tay em nữa, An.” Khôi nói, anh ngẩng lên, mắt anh tôi kiên . “Anh sẽ chịu trách nhiệm. Anh sẽ bù đắp cho em và con. Anh sẽ tất để chúng ta có một trọn vẹn.”
Tôi anh, lòng vừa có chút xúc động, lại vừa có chút hoài nghi. Liệu anh có thực thay đổi? Liệu chúng tôi có vượt qua được tất hiểu lầm và tổn thương này?
“Còn Mai thì sao?” Tôi , giọng tôi lạnh lùng. “Anh sẽ xử lý cô ta đã lừa anh ký đơn ly hôn như thế nào?”
Khôi siết chặt tay, mắt anh vẻ giận dữ. “Anh sẽ không để yên cho cô ta. Anh sẽ điều tra rõ ràng mọi . Anh sẽ không để bất cứ ai tổn hại chúng ta nữa.”
Anh nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ấm áp và vững chãi. “An, hãy cho anh một hội. Một hội để sửa chữa mọi lỗi lầm, để chứng minh tình yêu của anh dành cho em và con. Anh biết anh đã sai, nhưng xin em, đừng bỏ anh.”
Tôi vào đôi mắt anh, nơi tôi thấy hình bóng của chính mình, và một ngọn lửa tình yêu tưởng chừng đã lụi tàn. Ngọn lửa ấy còn , âm ỉ cháy, dù đã bị vùi lấp dưới lớp tro tàn của hiểu lầm và nỗi đau.
khoảnh khắc , tôi nhận rằng, dù đã trải qua bao nhiêu sóng gió, dù đã cố gắng trốn chạy, trái tim tôi thuộc về người đàn ông này. Và sinh linh bé bỏng bụng tôi, chính là sợi dây mệnh không cắt đứt chúng tôi xa nhau.
Nhưng để hàn gắn lại mọi thứ, không là điều dễ dàng. vết sẹo tim tôi, nỗi đau mà tôi đã chịu đựng, không biến mất chỉ chốc lát. Tôi cần thời gian, và chân thành phía anh.
“Em… em cần thời gian.” Tôi nói, giọng nói yếu ớt. “Em cần thời gian để suy . Mọi xảy quá nhanh.”
Khôi gật , anh không ép buộc tôi. “Anh hiểu. Anh sẽ chờ. Anh sẽ chờ bao lâu cũng được, miễn là em cho anh một hội. Anh sẽ không bao bỏ cuộc nữa.”
Anh vuốt nhẹ má tôi, mắt anh dịu dàng và kiên nhẫn. “Bây , chúng ta về nhà nhé, An? Về nhà của chúng ta. Anh sẽ đưa em đi khám. Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc con.”
Nghe “nhà của chúng ta”, trái tim tôi lại rung lên khe khẽ. Đã bao lâu rồi tôi không được nghe câu nói anh? Đã bao lâu rồi tôi không thấy có một nơi để trở về?
Tôi khẽ gật , bàn tay tôi vô thức nắm chặt lấy tay anh. Bước khỏi quán cà phê, cơn mưa đã tạnh hẳn, nhường chỗ cho nắng yếu ớt của buổi sáng. Một khởi mới, liệu có đang chờ đợi chúng tôi?