Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/3VaOAtHI0L
302
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Ta là nữ nhi nhà hàng rong, buôn bán bánh bao tại phố Tây kinh thành.
Cha mẹ muốn ta cưới một vị tế tử nhập cục, cùng ta kế thừa gia nghiệp.
(Tế tử nhập cục: ý chỉ người đàn ông gả vào nhà vợ, làm rể ở rể)
Vậy nên, ta liền đưa Cửu Hiền Vương về nhà.
Vị vương gia này cần cù siêng năng, ăn uống cũng chẳng nhiều.
Ta đối với chàng vô cùng hài lòng.
Thế nhưng, khi ta quyết định chọn chàng làm tế tử, trời ta liền sụp đổ.
Thì ra, mỹ nữ tài danh nhất kinh thành – Cố Thanh Trúc – mỗi ngày đều ăn bánh bao do chính tay Cửu Hiền Vương mang tới.
Tất nhiên, cũng là do chính tay chàng… đút cho nàng ăn.
Việc này sao có thể được?
Chẳng lẽ hai người kia liên thủ, định ăn bánh bao nhà ta mà chẳng trả một đồng?
01
Cửu Hiền Vương bán bánh bao cho ta, đã được hơn ba tháng.
Chàng danh tiếng hiển hách, tướng mạo phi phàm, ăn nói khéo léo.
Để bán bánh bao, thật chẳng thể tìm người nào thích hợp hơn.
Từ khi chàng đến, trước quầy bánh bao nhà ta, ngày nào cũng dài hàng người xếp hàng.
Một bước trở thành phong cảnh mỹ lệ nhất phố Tây.
Thậm chí, cả kinh thành đều nghe danh quán bánh bao nhà ta.
Cửu Hiền Vương cần mẫn không kêu than, công lao chẳng nhỏ.
Bởi thế, ta đối với chàng cũng rộng rãi, mỗi ngày lo đủ phần ăn cho chàng.
Lúc tâm tình tốt, còn thưởng thêm hai đồng tiền.
Ta cùng chàng phối hợp ăn ý, chung sống hòa thuận.
Trải qua ba tháng khảo nghiệm, ta quyết định thẳng thắn với chàng, mời chàng làm tế tử.
Thế nhưng chưa kịp mở lời, ta đã phát hiện gần đây chàng hành tung đầy bí ẩn.
02
Trời chưa sáng, phương đông còn mù mịt, Cửu Hiền Vương đã lén lút mang theo bao tải rách rưới, lặng lẽ rời khỏi nhà.
Tất nhiên, trước khi tiệm bánh bao khai trương, chàng lại vội vã trở về.
Chàng tưởng ta chẳng phát hiện ra điều gì, vẫn nói cười như thường.
Nhưng ta, tinh mắt tinh ý, sớm đã nhận thấy: gần đây, mỗi ngày đều thiếu mất một xửng bánh bao.
Chẳng lẽ chàng đến làm tại tiệm ta, chỉ là để… ăn trộm bánh bao?
Việc này sao có thể chấp nhận?
Bánh bao nhà ta, đến một chiếc cũng không thể để kẻ khác tùy tiện lấy đi!
Suy đi nghĩ lại, ta quyết định… theo dõi.
03
Ngày đầu tiên, ta không tài nào dậy nổi.
Ngày thứ hai, nửa đêm ta đã ngồi chờ, vậy mà vẫn để mất dấu giữa đường.
Cuối cùng, ngày thứ ba, vạn sự thuận lợi.
…Kết quả, ta theo quá sát, liền va vào lưng Cửu Hiền Vương.
“Ngươi đụng ta làm gì?” – chàng ngạc nhiên.
“Ai bảo ngươi đi phía trước?” – ta có chút bực bội.
“Là ta sai, vậy ta đi sau ngươi.”
Thế là, ta và Cửu Hiền Vương đổi vị trí.
Nhưng… ai nói cho ta biết, rốt cuộc nên đi về hướng nào?
Ta đành quay sang hỏi chàng:
“Vương gia, nên rẽ trái, hay rẽ phải?”
“Đi thẳng.”
Cửu Hiền Vương quả là người tốt, nhiệt tình chỉ đường cho ta.
Cứ vậy, một trước một sau, hai ta cùng tiến đến… phủ Trấn Quốc Tướng Quân.
04
Nhìn cánh cửa lớn đỏ sậm khí thế của tướng phủ, ta chợt thấy hoang mang.
Song, khi ta còn đang đứng ngẩn người, gia đinh trong phủ đã quỳ xuống: “Tham kiến Vương gia!”
Cửu Hiền Vương chỉ hờ hững phất tay.
Sau đó, chàng đường hoàng tiến vào trong.
Ta không chịu kém, lập tức theo sau.
Song, gia đinh vừa nãy quỳ đó, lập tức đứng lên, dùng trường mâu chắn trước mặt ta.
Ta giật mình, đưa tay đoạt lấy trường mâu, ném qua một bên.
Cửu Hiền Vương nghe động, ngoái đầu nhìn lại.
Chàng thoáng ngẩn ra, rồi bật cười ha hả.
Ta có chút tức giận, quát lớn:
“Ngươi chỉ lo cho bản thân, bỏ mặc ta là thế nào?”
Cửu Hiền Vương vội quay lại, đứng sau lưng ta:
“Là ta sai, ngươi đi trước, ta theo sau.”
Vậy nên, giữa ánh mắt ngây dại của gia đinh, ta hùng hổ tiến vào phủ.
Vừa đi được hai bước, một nam nhân trung niên râu quai nón liền chạy tới.
Có lẽ đây là chủ nhân tướng phủ?
Ta liền bước nhanh đến, nắm lấy đôi tay ông ta:
“Tướng quân, danh tiếng của ngài ta đã sớm nghe như sấm bên tai.”
Nam nhân chỉ liếc ta một cái, liền rút tay về:
“Không phải, ta chỉ là quản gia của phủ, tướng quân đã qua đời từ lâu rồi.”
05
Ta liền lại nắm tay ông:
“Thất lễ thất lễ! Tên tuổi của quản gia, cũng vang vọng như sấm rền vậy!”
Quản gia còn chưa kịp đáp lời, thì một giọng nữ lả lơi vang lên:
“Vương gia, người từ đâu tìm ra được vị cô nương thú vị thế này?”
Chưa dứt lời, một nữ tử xinh đẹp, y phục lộng lẫy, liền bước ra.
Mắt ta sáng rỡ, lập tức chạy tới:
“Cô nương thật xinh đẹp, chẳng hay có phải Hằng tỷ giáng trần?”
“Không phải, ta là tiểu thư tướng phủ, cũng là tài nữ đệ nhất kinh thành – Cố Thanh Trúc. Danh hiệu đó… vang dội lắm phải không?”
“Quả thực là thế! Ta đã nghe danh tiểu thư từ lâu, hôm nay được gặp, quả là tiên nữ hạ phàm. Nếu tỷ tỷ chịu đến tiệm ta bán bánh bao, ắt sẽ cảm nhận được một nhân sinh khác biệt…”
Ta còn chưa nói hết, Cửu Hiền Vương đã kéo tay Cố Thanh Trúc:
“Thanh Trúc, đừng nghe nàng ta. Ta cũng bị nàng ấy lừa như vậy mà đi bán bánh bao khổ cực đó.”
Nói xong, Cửu Hiền Vương mở túi rách, lấy ra một chiếc bánh bao, thân mật đưa đến miệng Cố Thanh Trúc.