Ngày ta thay đích tỷ gả vào Bùi phủ, hắn đưa ta một nắm Toán trù, giọng lạnh như băng:
“Nhà họ Bùi không nuôi người rảnh rỗi. Muốn ở lại đây thì ăn dùng gì cũng phải trả bằng Toán trù.”
Ta nhát gan nên đành phải thận trọng dè dặt, ngày đêm lo toan chuyện trong ngoài, quán xuyến mọi việc chu toàn mới được ở lại phủ.
Cho đến ngày sinh nhật của đích tỷ, thấy hắn hào phóng vung tiền, tiêu xài ngàn lượng làm quà tặng, ta mới bừng tỉnh.
Thì ra Bùi phủ chẳng hề nghèo khó, hắn cũng không phải người keo kiệt, chỉ là tính toán chi ly với một mình ta mà thôi.
Ta xách tay nải, để lại trong phòng một phong thư hòa ly.
Vừa lúc tỳ nữ đến thúc giục, nói Toán trù tháng sau vẫn chưa nộp, ta không quay đầu lại, chỉ đáp:
“Ngươi về nói với phu quân, Bùi phủ đắt đỏ quá, A Trúc dọn sang nhà khác rồi.”
(*Toán trù là công cụ tính toán tương tự ở Trung Quốc thời cổ đại, nghĩa là “vật dụng tính toán bằng gỗ”, mỗi que dài khoảng 3-14cm, được đặt theo chiều ngang hoặc dọc để biểu thị số nguyên hoặc số hữu tỉ).