Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 5

18

Hoài Vương? Cầu hôn?!

Cả đám người sững sờ, dỏng tai lắng nghe.

Thẩm thị lang vội hỏi:

“Ngươi nhìn rõ chưa? Thật sự đến nhà chúng ta?”

Tiểu đồng gật đầu như giã tỏi:

“Thật ạ! Lễ vật đã được khiêng vào rồi!”

“Tốt! Tốt lắm!”

Đám tộc lão hân hoan, mặt mày hớn hở:

“Nữ nhi Thẩm gia chúng ta làm được vương phi, mau đốt hương báo với tổ tông!”

Ta chỉ mỉm cười mà không nói gì.

Nữ nhi Thẩm gia sao? Giờ thì không phải nữa rồi.

Lại có một tộc lão hỏi:

“Đã biết là muốn cưới cô nương nào chưa?”

Thẩm phu nhân vội đẩy Thẩm Ly Âm đang đỏ mặt, cười rạng rỡ:

“Tất nhiên là Ly Âm nhà ta rồi!”

“Ta nhớ hồi yến tiệc, Hoài Vương đối xử với Ly Âm cũng săn sóc không ít.”

“Nữ nhi của ta dung mạo như hoa, đức hạnh vẹn toàn, chỉ có nó mới xứng làm vương phi!”

Ta: Có chuyện đó thật à?

Thẩm gia chỉ có hai nữ nhi, Thẩm Ly Âm tin chắc là mình, kiêu ngạo liếc nhìn ta, thấp giọng nói:

“Muội muội cứ chờ mà xem tỷ tỷ rạng rỡ xuất giá đi nhé! Bùn đáy ao sao sánh được với sen giữa hồ?”

Ta lười vạch trần, chỉ nhàn nhạt đáp:

“Cứ đợi xem.”

Đám người ào ào kéo ra ngoài, chẳng ai chú ý ta cũng theo sau.

19

Tiền viện.

Lục Hoài Chân khoác mãng bào màu tím nổi bật giữa đám người.

Y vừa trông thấy ta liền mỉm cười.

Thẩm Ly Âm e thẹn bước tới hành lễ:

“Tham kiến Hoài Vương.”

Lục Hoài Chân chẳng buồn để mắt tới nàng, tay mở cuộn thánh chỉ màu vàng tươi, từng chữ rõ ràng vang vọng:

“Nay… hai người trời đất tạo nên, đặc biệt ban hôn sự giữa Thẩm thị Ly Trúc và Hoài Vương!”

Không khí bỗng lặng ngắt như tờ.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ta.

Ta bước ra tiếp lấy thánh chỉ, sánh bước cùng y.

“Chúng ta đi thôi, ta đã chẳng còn là nữ nhi Thẩm gia nữa.”

Lục Hoài Chân gật đầu, phất tay bảo hạ nhân mang sính lễ và rương hồi môn ta chuẩn bị về vương phủ.

“Khoan đã!”

Thẩm Ly Âm kinh hoàng hét lên.

Nàng ta vội níu lấy vạt áo Lục Hoài Chân, run giọng:

“Ngài… ngài có nhầm không? Phải là ta mới xứng làm vương phi chứ! Thẩm Ly Trúc chỉ là thứ nữ thấp kém, nàng ta sao có thể…á!!!”

Một ngón tay rơi xuống đất kèm theo tiếng kêu đau đớn thảm thiết.

Lục Hoài Chân thu kiếm về vỏ, nắm lấy tay ta, lạnh lùng nói:

“Bản vương không muốn nghe bất kỳ lời xúc phạm nào tới vương phi của ta.”

Một câu rơi xuống khiến Thẩm phủ náo loạn cả lên.

20

Mưa rơi lất phất trên bờ ao, gió lay hàng cây ven nước.

Chim hỉ thước ríu rít hót trên mái ngói.

Vương phủ của Hoài Vương không hoa lệ nhưng từng góc đều ấm áp dễ chịu.

Hôm nay tâm tình Lục Hoài Chân tốt lạ thường, y mang đến một chiếc hộp gỗ nhỏ, bảo ta mở ra xem thử.

Ta kinh ngạc trợn tròn mắt:

“Sao chàng lại có con diều gỗ ta từng làm?”

“Tự nhiên có người đưa đến.”

Y kể:

“Năm xưa Bùi phủ chọc giận hoàng huynh, bèn dâng lên đủ thứ bảo vật mong được xí xóa, ta chỉ nhận vật này.”

“Lúc đó chỉ thấy người chế tạo ra thứ này thật lợi hại, cứ tưởng là Bùi Dĩnh làm nên có phần ưu ái.”

“Hắn cũng biết nên lại tiếp tục mang tới nhiều thứ khác.”

Ta chợt hiểu ra:

“Hèn chi…”

Mỗi lần ta làm ra món cơ quan nào đó thì Bùi Dĩnh lại cho thêm Toán trù, viện đủ cớ để lấy về tay.

Ta còn tưởng hắn thích những gì ta làm, cũng từng vui mừng biết bao.

Nhưng giờ thì… những chuyện ấy chẳng còn khiến ta bận lòng nữa.

Ta suy nghĩ rồi hỏi:

“Ở vương phủ có phải cũng nộp Toán trù mới được ăn cơm không?”

“Ta đâu phải kẻ keo kiệt đến vậy.”

Lục Hoài Chân đưa ta một tấm ngọc bài:

“Đây là chìa khóa kho bạc, A Trúc muốn tiêu sao thì tiêu.”

“Tiền ở đâu thì yêu ở đó. Trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ.”

Khóe môi ta khẽ cong lên, hỏi lại:

“Vậy chàng muốn ta tặng lại gì?”

Lục Hoài Chân cụp mắt:

“Thiên vị.”

Y ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao trời:

“Nơi đây đã có một người nghĩ nàng vô cùng tài giỏi rồi.”

“A Trúc, cả đời này, nàng có thể thiên vị ta một chút được không?”

“Được.”

Ngoài song cửa, rêu mọc bên phiến đá đã ấm lên.

Xuân sắc tràn trề, tháng năm yên ổn.

(Hoàn chính văn).

21 – Phiên ngoại 1: Sau khi gả

Năm Nguyên Khải thứ năm của Đại Ngu, thổ ty Lĩnh Nam khởi binh tạo phản.

Hoàng đế giận dữ, trị tội hàng loạt quan lại cấu kết.

Máu trên đoạn đầu đài chảy suốt ba đêm không ngừng.

Bùi phủ cũng nằm trong số đó.

Tội không đến mức chết nhưng vẫn bị ban lệnh lưu đày ba nghìn dặm.

Từ sau khi Bùi gia suy bại, Bùi Dĩnh luôn ôm mộng phục hưng gia tộc, làm ăn cũng chẳng từ thủ đoạn.

Hắn lợi dụng đoàn buôn, bí mật bán một lô áo giáp tốt cho thổ ty Lĩnh Nam.

Kết quả là… vẫn bị lật thuyền.

Ngày xe tù rời khỏi thành, ta và Lục Hoài Chân vừa vặn đưa nữ nhi trở về.

Từ xa đã thấy quý công tử năm nào giờ đầu đội gông xiềng, dáng vẻ tiều tụy như tội nhân lưu đày đang cãi vã ầm ĩ với người thê tử.

Đoàn người dài dằng dặc lướt qua nhau như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ gặp lại.

Nữ nhi của ta nằm bò bên cửa sổ xe ngựa, tò mò hỏi:

“A nương, họ đang làm gì thế ạ?”

Ta xoa đầu nàng, dịu giọng:

“Câu này hỏi phụ thân con ấy.”

Lục Hoài Chân hạ quyển sách xuống, mặt đầy bất lực:

“….”

Đành phải bế con lên dỗ dành.

Những năm qua, ta cùng y rong ruổi bốn phương.

Nếu không phải vì có nữ nhi Bình Ngạn, cộng thêm phía Nam bất ổn, e rằng chúng ta vẫn chưa quay lại Yến Kinh.

Mỗi năm hoàng đế đều gửi thư thúc giục.

Ta vừa ngắm nghía chiếc liên nỏ châu trong tay, vừa gật đầu hài lòng:

“Này, nếu đem thứ này dâng lên cho Hoàng thượng thì ngài có chịu nuôi con giùm ta không?”

“Dĩ nhiên rồi.”

Lục Hoài Chân cầm bút chỉnh lại bản vẽ:

“Thế này có lẽ tốt hơn một chút?”

Mắt ta sáng lên:

“Vậy thì về thử luôn!”

Phu quân đầu óc thông minh nhưng vụng tay, cũng may có ta khéo tay.

Trừ lưu ly ra, chúng ta còn phát minh ra rất nhiều thứ khác.

Tất cả đều giao cho triều đình bán, ta chỉ cần thu ngân lượng.

Không biết có phải trùng hợp không mà từ đó sản nghiệp Bùi gia cũng sụp đổ phần lớn.

Khi vào cung bái kiến, Hoàng thượng bế lấy Bình Ngạn mà cười tít cả mắt:

“Nữ nhi vẫn tốt hơn, không như đám nam nhi chỉ biết rình ngai vàng của trẫm.”

Ngài không có nữ nhi nên đành ghen tỵ với nữ nhi nhà người ta.

Ban đầu, Hoàng thượng không ưa gì ta.

Về sau ta liên tục hiến dâng các vật dụng ích nước lợi dân, người không được ưa ngược lại trở thành… Bùi Dĩnh.

Hoàng thượng không nói đạo lý.

Ngài chỉ nghĩ, nếu không vì Bùi Dĩnh làm kéo chân ta thì ta hẳn đã làm ra nhiều món đồ hơn.

Ta cũng chẳng thể nói cho ngài biết rằng, nếu thiếu Lục Hoài Chân thì ta cũng không thể thành công như vậy.

Lục Hoài Chân có bí mật.

Nhưng ta không bận tâm.

Bởi vì: Đời người, có lúc hồ đồ mới là hạnh phúc.

22 – Phiên ngoại 2: Góc nhìn Lục Hoài Chân

Ta có một bí mật… chưa từng nói cho A Trúc biết.

Ta mang ký ức kiếp trước đến với kiếp này.

Khi ta sinh ra, tình cảm giữa mẫu hậu và phụ hoàng đã lạnh nhạt đến tận cùng.

Không ai mong chờ sự ra đời của ta.

Vì sống sót, ta đành ôm lấy đùi hoàng huynh.

Nhưng huynh ấy cũng có gia đình của mình.

Trước khi gặp A Trúc, ta không có một mái nhà thật sự.

Khi ta trôi nổi giữa dòng nước lạnh lẽo, chính nàng đã kéo ta từ bóng tối trở về.

Thiếu nữ ấy có khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt hạnh sáng rực nhưng không hề nhìn thấy mình xuất sắc đến nhường nào.

Lúc người khác không để ý, ta liền mang viên ngọc thô ấy về mài giũa.

Sau này, ta biết chuyện nàng và Bùi gia nhưng chẳng để tâm, chỉ là không tránh khỏi ghen tuông.

May thay, cuối cùng nàng vẫn chọn ta.

A Trúc rất giỏi, lúc cầm búa cũng xinh đẹp vô cùng.

Nếu không phải Bùi Dĩnh âm hồn không ta đuổi đến đây, vạch trần thân phận ta, thì ta và nàng đã có thể ở lại Phủ Châu thêm một thời gian.

Về tới Yến Kinh, hoàng huynh nghe nói ta muốn cưới một nữ tử từng hòa ly thì nổi giận đùng đùng:

“Thiên hạ có bao nhiêu nữ tử tốt, nhất định phải là nàng ta sao?!”

“Phải.”

Ta bình tĩnh gật đầu.

“Dù tốt đến mấy cũng không bằng nàng ấy.”

“Không được! Trẫm không đồng ý!”

Ta chắp tay niệm Phật:

“A Di Đà Phật… vậy bần tăng xin phép xuất gia trước, thí chủ bảo trọng.”

Hoàng huynh: “…”

“Nhãi ranh! Quay lại đây! Thôi thôi thôi, muốn cưới thì cưới đi!”

Hoàng huynh thở dài, nói như tiếc nuối lắm:

“Trẫm vốn định sau này truyền ngôi cho ngươi…”

Ta hiểu.

Nhưng ta chưa từng mơ làm hoàng đế.

Điều ta muốn chỉ là một tiểu viện yên bình với A Trúc, khi rảnh thì trồng cây, lúc nhàn thì trồng hoa.

Nghe nói Bùi Dĩnh vẫn chưa dứt mộng, định “vô tình gặp lại” A Trúc trên phố.

Cũng may… ta là tiểu nhân.

Nghĩ một hồi, nhớ ra hắn từng rất thích Thẩm Ly Âm, liền mỉm cười mà tác thành cho đôi “oan gia” này.

Nhiều năm sau, ta và A Trúc cùng bạc đầu.

Có lần, ta mới hỏi nàng:

“Nếu được sống lại một lần nữa, nàng có còn muốn cứu ta không?”

Nàng vừa gặm bánh ngọt vừa cười lộ hai lúm đồng tiền:

“Muốn chứ.”

“Ta nhận ra giáp phục trên người chàng.”

“Khi ta lén trốn ra ngoài mua thuốc cho a nương, có một kẻ say làm càn, chính người mặc giáp ấy đã đuổi hắn đi.”

Ta mỉm cười thanh thản.

Hóa ra, có những duyên phận… đã được an bài từ rất lâu.

23 – Phiên ngoại 3: Góc nhìn Bùi Dĩnh

Ta chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày… ta mất đi Thẩm Ly Trúc.

Ban đầu, ta vốn không thích nàng.

Chân ta bị thương, Thẩm gia lại thay đích nữ bằng một thứ nữ – rõ ràng là sỉ nhục!

Việc nàng phải trả Toán trù chỉ là lời ta buột miệng nói trong lúc cáu kỉnh.

Thế mà Thẩm Ly Trúc lại tin thật, chấp nhận tất cả tính khí tệ hại của ta.

Ta kén ăn, chỉ ăn cơm do nàng nấu.

Vết thương chân cần người chăm sóc kỹ càng, nàng thức đêm trông nom không rời.

Dù ta có gắt gỏng thì nàng cũng chưa từng tức giận, vẫn mềm mại như bột nhồi.

Không biết từ bao giờ, ta… đã quen với sự hiện diện của nàng.

Có lúc, ta tự hỏi:

Giá như hôm ấy ta không vung tay tặng Thẩm Ly Âm trâm ngọc, liệu nàng có rời đi không?

Thật ra ta chỉ muốn khoe mẽ, khiến Thẩm Ly Âm hối hận vì đã bỏ lỡ ta, ngoài ra không còn tâm tư nào khác.

Nhưng Thẩm Ly Trúc lại quay đầu bỏ đi, không chút do dự.

Nàng đi mà chẳng mang theo thứ gì.

Ta tưởng nàng chỉ giận dỗi, muốn ta xuống nước.

Dù sao ở Yến Kinh, nàng chỉ có ta để dựa vào.

Phụ thân nàng không đứng về phía nàng, mẫu thân lại chỉ là một tiểu thiếp.

Cho đến khi ta thấy bức thư hòa ly chính tay nàng viết mới lờ mờ nhận ra… nàng đã hoàn toàn thất vọng.

Khi không còn nàng, ta như cụt mất tay chân, chỗ nào cũng thấy trống trải.

Ai ngờ, vào lần gặp lại sau đó, nàng đã là vương phi của Hoài Vương.

Ta vừa hối hận vừa không cam lòng.

Ta đã chẳng còn tồn tại trong mắt nàng.

Ta say rượu để quên đi, có lần mơ hồ ngỡ thấy nàng nằm bên cạnh, tỉnh dậy lại thấy Thẩm Ly Âm đang khóc rấm rứt.

Chuyện tình thiếu niên năm xưa cuối cùng biến thành một cặp oan gia.

Thẩm Ly Âm nóng tính, ta cũng chẳng kém cạnh nên hai kẻ đều không nhường ai.

Về sau, khi bị lưu đày, hai chúng ta không ngừng nguyền rủa đối phương chết sớm.

Xuất thân giàu sang, giờ ta mới biết – đói bụng thực sự khó chịu tới mức nào.

Đường dài gian khổ, vết thương cũ tái phát.

Lần này, không còn ai thoa thuốc cho ta nữa.

Năm Nguyên Khải thứ sáu, ta chết trên đường lưu đày, xác bị dã thú gặm giữa nơi hoang dã.

Linh hồn lững lờ trên cao, cuối cùng… ta lại được nhìn thấy Thẩm Ly Trúc.

Nàng ngẩng đầu, nhẹ gọi một tiếng:

“Phu quân.”

Lục Hoài Chân hỏi:

“Sáng mai muốn ăn sườn nướng hay móng heo kho?”

“Tất cả!”

Người cũ mang theo tiếng cười mà đi xa.

Còn ta vĩnh viễn yên giấc ở quê cũ.

(Hoàn toàn văn).

Tùy chỉnh
Danh sách chương