Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
Hoàng đế vừa ban hôn cho ta và Dịch Vương xong thì có một nữ tử mạo muội tìm đến phủ.
Nàng ta giơ cao cổ tay để lộ bớt hình hoa hải đường, đắc ý mà rằng: “Ta mới là người chàng tìm kiếm suốt ba năm qua, ngươi nghĩ có thể tranh được với ta sao?”
Trường tiễn trong tay ta chỉ trong chớp mắt đã xuyên thẳng qua búi tóc của nàng, ta thản nhiên mỉm cười: “Nếu ta muốn tranh, ngươi không thắng nổi.”
Nói rồi ta dùng tay áo khẽ che đi vết đỏ nơi cổ tay, nếu ta không muốn, hắn vĩnh viễn cũng không thể thấy.
1
Ta là Lục Thiệu Ninh, con gái Tĩnh An Vương, lớn lên ở Mạc Bắc.
Hai tháng trước, bệ hạ triệu ta về kinh và ban hôn với Tam Điện Hạ đương triều – Triệu Cảnh Sơ, phong hắn làm Dịch Vương.
Nhưng sau khi thánh chỉ ban hôn được ban ra, người con gái mà hắn tìm kiễm suốt ba năm bỗng trở về.
Nàng ta vốn xuất thân từ nơi dân dã, nay lại một bước trở thành nghĩa nữ của Tể tướng, lúc Triệu Cảnh Sơ tìm thấy nàng, hắn ngỡ ngàng đến mức lỡ tay làm vỡ chiếc chén lưu ly, thất thố vô cùng.
Giữa vô vàn ánh mắt muôn màu, thần sắc ta vẫn không hề có chút thay đổi.
Khắp chốn đồn đều cho rằng Dịch Vương đã tìm lại được nữ tử mang bớt hình hoa hải đường ở cổ tay nên trân quý nàng ta vô cùng.
Hắn vì nàng ta mà trồng đầy hoa hải đường trong phủ, lại khổ công tìm kiếm ba năm khiến mối tình si này vang danh khắp cõi.
Khi thánh chỉ ban hôn hạ xuống, còn có kẻ vì việc hắn chưa tìm được nữ tử kia mà ngậm ngùi tiếc nuối.
Chỉ vài ngày sau, khắp kinh thành liền truyền tai nhau câu chuyện giữa Dịch Vương và nàng ta.
Họ từng cùng nhau ngắm cảnh trên hồ, cùng nhau vẽ tranh.
Hắn vì nàng ta mà giải trăm câu đố đèn chỉ để giành lấy giải thưởng.
Ta giống như bỗng trở thành kẻ dư thừa, thành một trò cười trong câu chuyện cảm động ấy.
Hôm Hoắc Thời Cẩm đến phủ, nàng ta hớn hở đắc ý khoe với ta vết bớt hoa hải đường bằng đồng xu, đỏ tươi như máu ở cổ tay: “Lục cô nương, ta mới là người chàng tìm ba năm qua, ta khuyên cô nên biết khó mà lui, giữ lại chút thể diện cho mình.”
“Vậy nếu ta không lui thì sao?” Ta vừa nói vừa lau mũi tên trong tay.
“Vương gia tìm kiếm ta ba năm, trong lòng chàng chỉ có ta, chàng không hề yêu thích ngươi, nếu ngươi thành thân với chàng thì chẳng thể hạnh phúc, cớ gì phải làm kẻ thứ ba chen giữa chúng ta?”
Đối với những tiểu thư khuê các thông thường, lời này quả thực gây sát thương không nhỏ.
“Việc hôn nhân của thế gia đại tộc xưa nay đều được cân nhắc lợi hại, lấy đâu ra mấy chuyện vui sướng vì ái tình?”
Nét mặt nàng ta thoáng sững sờ như thể bị câu trả lời của ta làm cho nghẹn lời.
“Nhưng chàng chỉ một lòng một dạ với ta, nếu ngươi không biết điều thì cuối cùng chỉ có thể rơi vào kết cục bị ruồng bỏ, thanh danh hủy hoại, ngươi không tranh nổi với ta đâu.”
Ánh mắt Hoắc Thời Cẩm nhìn ta đầy tự tin, dường như có chỗ dựa nên chẳng có chút e sợ.
“Phải không?” Ta vừa nhắm vào hồng tâm vừa hời hợt hỏi.
Nàng ta vẫn đang tỏ vẻ tự tin, nào ngờ khoảnh khắc kế tiếp, ta mạnh mẽ xoay người, trường tiễn vốn đang nhắm vào đích lập tức chĩa thẳng về phía nàng ta.
Mũi tên rít gió xé không, nàng ta hoảng hồn ngã lăn ra đất, tóc tai tán loạn.
Ta chầm chậm bước đến khom lưng nắm cằm nàng ta, cười khẽ: “Nếu ta muốn tranh, ngươi chắc chắn thua, hôm nay chỉ là dạy dỗ sơ qua, mong ngươi hiểu rõ bổn phận, nếu còn dám quá phận thì lần sau, thứ mũi tên xuyên qua sẽ chẳng phải là tóc mà là đầu lâu của ngươi.”
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng loạn, sắc diện tái nhợt của Hoắc Thời Cẩm, ta mới hài lòng buông tay.
Sau khi nàng ta rời đi, ta đón lấy chiếc khăn tay do thị nữ đưa, chậm rãi lau tay, khi chạm đến vết đỏ ở cổ tay, đôi mày ta khẽ cụp xuống, lại như vô tình mà dùng vạt áo che lấp đi.
Trông thấy Triệu Cảnh Sơ nổi giận đùng đùng đến tìm, ta chẳng lấy làm lạ mà chỉ lặng lẽ cúi đầu uống trà.
Phía sau hắn còn có Hoắc Thời Cẩm đi đến với vẻ mặt đáng thương, song trên gò má trắng nõn lại xuất hiện mấy dấu tát, nghĩ kỹ cũng hiểu ra ngay, ắt hẳn nàng ta đang tỏ ra yếu đuối để lay động lòng người.
Hắn xông vào đầy khí thế, binh vệ theo hầu tựa hồ quyết tâm đòi lại công bằng cho nàng ta.
“Lục Thiệu Ninh, ngươi có biết nàng là người bổn vương trân trọng hay không?” Hắn giận dữ chất vấn.
Ta hờ hững đáp: “Biết.”
“Vậy mà ngươi còn dám làm hại nàng ấy?” Câu này nghe có vẻ càng thêm giận dữ, dường như hắn cho rằng ta đang cố ý khiêu khích.
Nhìn hắn phẫn nộ đến mức mất hết bình tĩnh, ta không nhịn nổi mà bật cười: “Ngươi nói mấy dấu tát kia ư? E là phải hỏi nàng ta vậy.”
Hắn hiển nhiên chẳng tin lời ấy, còn phất tay ra hiệu cho binh sĩ vây chặt lấy ta, lại dí kiếm vào cổ thị nữ của ta.
Thiệu Cảnh Sơ lạnh lùng nhìn, giọng nói cũng lạnh băng: “Ngươi nghĩ nàng hèn mọn liền có thể tùy ý lăng nhục, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua kẻ dám khinh thường nàng, nhất định phải đòi lại công bằng cho nàng.”
Ta khẽ hừ một tiếng: “Đòi lại? Cũng muốn tát ta vài cái hay sao?”
2
Hắn ngoảnh lại nhìn Hoắc Thời Cẩm, dịu giọng nói: “Thời Cẩm, nàng ta đánh nàng thế nào thì nàng cứ đánh trả y như vậy, nếu ả dám kháng cự, ta lập tức chém chết thị nữ của ả.”
Hoắc Thời Cẩm đón được ánh mắt cổ vũ của hắn bèn chậm rãi tiến đến, tuy vẫn lộ chút e ngại nhưng trong đáy mắt đã thấp thoáng vẻ đắc ý cùng khiêu khích.
Nàng ta nâng tay lên cao, khóe môi vương ý cười, nhưng ngay giây sau một tiếng kêu hốt hoảng bỗng vang lên, chỉ thấy thị nữ của ta trở tay đoạt lấy thanh kiếm rồi lập tức kề ngay lưỡi kiếm lên cổ Hoắc Thời Cẩm.
Hoắc Thời Cẩm ôm tay đau đớn kêu cứu, không dám cựa quậy.
Chắc nàng ta ngỡ ta sẽ không dám phản kháng, cũng chẳng dám chống lại vị hôn phu trên danh nghĩa này.
Nhưng nàng quên mất rằng, ta lớn lên ở Mạc Bắc, thứ học được chưa từng là tam tòng tứ đức của khuê các chốn kinh thành.
Ta đón lấy ánh mắt ngỡ ngàng của Thiệu Cảnh Sơ, cười nhạt: “Quên nói với ngươi, thị nữ của ta cũng có xuất thân từ quân doanh.”
Trong mắt hắn thoáng hiện nét dò xét, còn ta thì lại ung dung ngồi xuống, cười khẩy: “Khi theo phụ huynh trấn thủ Bắc cương, mũi tên của ta chưa bao giờ bắn trượt, hươu hoang dã hay nhạn giữa trời chưa từng lọt ra khỏi tầm ngắm, nếu ta thật sự muốn giết nàng ta, lẽ nào chỉ bắn rơi búi tóc?”
“Về phần mấy vết tát kia, nếu ngươi tin là thật thì dù địa vị ngươi tôn quý cũng chỉ là kẻ ngu muội.”
“Ngươi là nữ tử hoang dã không biết giáo dưỡng, không xứng làm Vương phi.”
Hắn liếc mắt lạnh lùng, giọng nói càng thêm lãnh đạm.
Đoạn, Thiệu Chính Sơ ôm Hoắc Thời Cẩm rời đi.
Nhìn bóng lưng bọn họ, ta cất tiếng đầy vui vẻ: “Ngươi nói đúng, ta chính là một nữ tử hoang dã, mai sau nhất định ngày nào cũng hành hạ nàng.”
Sau khi người trong sân tản đi hết, thị nữ chau mày khó hiểu: “Quận chúa, vì sao không nói cho hắn ta biết người mới là…”
Ta hơi nâng tay chặn lại lời sắp thốt ra.
Hai tháng trước trong buổi yến tiệc ở hoàng cung, hoàng đế đích thân tứ hôn cho ta và Triệu Cảnh Sơ, mặt hắn đã lộ rõ vẻ không ưng thuận.
Sau khi nhận thánh chỉ, hắn nói trong lòng chỉ có nữ tử mà mình gặp ba năm trước, quyết không cùng ta “cầm sắt hài hòa, tâm ý tương thông.”
Nào ngờ ta chưa nghe hết câu đã phóng ngựa rời đi để hắn một mình bẽ bàng.
Hôm nay lại rút kiếm đối đầu.
Tin hắn bế Hoắc Thời Cẩm rời khỏi Tĩnh An Vương phủ lan rộng, vở kịch ầm ĩ này tức khắc trở thành trò cười khắp kinh thành.
Mấy tháng sau, ai nấy đều hay Dịch Vương đối với nghĩa nữ của Tể tướng có tình cảm sâu, trân trọng như châu ngọc.
Người người nhà nhà cười nhạo ta lớn lên ở biên ải, thô lỗ bất nhã, không được lòng Dịch Vương, còn chưa thành thân đã thất sủng.
Trong trà quán, những lời đồn đại ấy đã rơi vào tai ta.
3
Lần nữa ta gặp lại Hoắc Thời Cẩm, bên cạnh nàng ta đã có mấy tiểu thư con nhà quan nhỏ đang nịnh hót, nào là Dịch Vương và nàng ta tình thâm như biển, ngày sau ắt hẳn phúc dày mệnh lớn.
Xem dáng vẻ thì nàng ta rất hưởng thụ điều đó.
Nhưng ngay khi trông thấy ta, nụ cười trên mặt nàng ta liền tắt ngấm, vài tiểu thư kia hình như cũng nghe đồn về hành động táo tợn của ta nên vội vàng lảng đi.
Hoắc Thời Cẩm lần này đã bình tĩnh hơn, nàng ta xoay xoay chiếc vòng ngọc ở tay và nhìn ta bằng ánh mắt đầy ẩn ý, khóe môi mang theo nụ cười nhạt.
“Vương gia đã đưa ta đến bái tế mẫu thân của chàng, đây là chiếc vòng bà để lại…”
Nàng ta nói một cách chậm rãi, đồng thời quan sát phản ứng của ta, dẫu cố kiềm chế, song nét hãnh diện trong mắt vẫn không che nổi.
Nàng ta đang phô bày địa vị độc nhất vô nhị của mình trong lòng Triệu Cảnh Sơ.
Ta nghe xong chỉ đặt tách trà xuống, nhàn nhạt đáp: “Tể tướng thu nhận ngươi dĩ nhiên muốn ngươi phát huy giá trị, chứ chẳng phải chỉ để tranh đoạt mớ hư danh vô dụng như bây giờ.”
“Ngươi nói vậy là ý gì? Ta không hiểu.”
Nét mặt nàng ta thoáng vẻ hoang mang rồi cố gượng trấn tĩnh.
“Tể tướng muốn ngươi phá vỡ hôn ước giữa ta và Triệu Cảnh Sơ, để ngươi ngồi lên ngôi vị nữ chủ nhân Dịch Vương phủ, nhưng xem ra hiện tại ngươi vẫn chưa làm được bao nhiêu, chẳng biết chừng một ngày nào đó sẽ trở thành quân cờ bỏ đi.”
Ta hơi cúi mắt nói nhẹ như gió, chỉ vậy mà khiến ánh mắt nàng ta trở nên bối rối.
“Ngươi… ngươi biết những gì?”
“Ta biết kẻ trên cổ tay mang bớt hoa hải đường mà Triệu Cảnh Sơ tìm suốt ba năm… không phải là ngươi.”
Ta vừa dứt lời liền thấy ngàng ta từ từ đứng dậy rồi lại loạng choạng ngồi xuống, chẳng còn chút kiêu ngạo hay đắc ý nào, thay vào đó là sự hoang mang và sợ hãi.
“Nếu Triệu Cảnh Sơ biết ngươi chỉ là kẻ lừa gạt, không phải người cứu mạng hắn năm xưa, liệu hắn còn đối đãi ngươi thế này không?”
“Ngươi lừa dối hắn đến mức độ ấy, hắn chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho cả triều, thứ chờ đợi ngươi chỉ có cơn thịnh nộ như sấm sét.”
“Ngươi còn biết gì nữa?”
Trong mắt nàng ta toát lên vẻ hãi hùng khôn xiết.
Nhân gian chỉ hay Dịch Vương mải miết kiếm tìm cô nương có bớt hoa hải đường nơi cổ tay, nào ngờ người ấy từng cứu hắn một mạng, Hoắc Thời Cẩm sợ hãi chính là vì ta hiểu quá rõ khiến nàng ta bất an.
Ta mỉm cười: “Ta tưởng ngươi là kẻ thông minh.”
Nàng nghe xong liền vội vã đổi giọng: “Ngươi muốn ta làm gì?”