Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.

https://s.shopee.vn/6VDP6ltjGz

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!

Chương 2

“Ngươi muốn Dịch Vương – kẻ một lòng một dạ với ngươi làm lang quân như ý, lại còn có vinh hoa phú quý đi kèm, vậy ta nhường cho ngươi.”

“Nhưng ngôi vị Vương phi có giành được hay không thì phải xem thủ đoạn của ngươi rồi.”

Hoắc Thời Cẩm trấn tĩnh đôi chút, nhưng tựa hồ vẫn không hiểu, bèn hỏi

“Nữ tử trong thiên hạ đều mong mỏi như thế, vì sao ngươi lại thờ ơ?”

“Nếu ngươi từng nghe tiếng cờ lệnh phần phật, trống trận dồn dập, nếu ngươi thấy trường thương xuyên phá tầng không, mũi tên xé mây ắt sẽ hiểu đời này đâu chỉ có một con đường làm nô lệ cho phu quân hay tranh đoạt chốn hậu trạch.”

Ta đứng trên lầu cao của trà phường, phóng mắt nhìn về phương xa.

Khi quay lại, chỉ thấy Hoắc Thời Cẩm đang đứng ngẩn người.

Triệu Cảnh Sơ tới nơi vừa vặn chứng kiến cảnh tượng ấy, hắn thấy Hoắc Thời Cẩm mặt mày tái mét ngồi sụp dưới đất, mồ hôi túa đầy trên trán, ngây dại hồi lâu mà chẳng hồi thần.

Hắn cho rằng ta lại ức hiếp nàng ta nên không thèm phân biệt trái phải liền trách móc, ánh mắt tràn ngập chán ghét y như đang nhìn kẻ thù.

Mãi đến khi Hoắc Thời Cẩm giật lấy tay áo hắn rồi lắc đầu ra hiệu thì nét mặt hắn mới nguôi đi, lộ vẻ dịu dàng hiếm hoi.

Nhưng khi ngoảnh mặt nhìn ta, đôi mắt lại lạnh lùng như băng: “Lục Thiệu Ninh, nếu ngươi còn sinh sự thì đừng trách bổn vương không khách khí.”

Hoắc Thời Cẩm níu tay hắn, lắc đầu can ngăn.

Đợi hai người đi rồi, thị nữ bên cạnh mới lên tiếng: “Nếu sau này Dịch Vương biết được chân tướng hẳn sẽ giận dữ lắm, đến lúc đó chắc chắn hối hận vì hôm nay đối đãi Quận chúa như thế.”

“Hắn không phân biệt nổi, cũng chẳng nhận ra, lại càng chẳng nhìn thấu…”

4

Từ gian phòng bên cạnh chợt vọng lại tràng cười: “Hay cho một nữ tử từng thấy thương dài xé gió, tên nhọn xuyên mây.”

Người ấy có đôi mày mắt sâu, dung mạo khôi ngô phảng phất nét ngoại tộc.

Ta sống ở Mạc Bắc từ nhỏ, nơi ấy không thiếu những khuôn mặt tương tự, đều đến từ thảo nguyên phương Bắc.

Trong lúc ta quan sát, y cũng đang nhìn ta.

Sau một hồi lâu, y bật cười thành tiếng: “Tên Dịch Vương kia, hắn không xứng với cô nương.”

Nếu không phải y có đôi mắt sâu khác hẳn với người Hán, e là ngay ta cũng chưa chắc nhận ra y là người đến từ Thập Nhất Bộ trên thảo nguyên.

“Người Thập Nhất Bộ trên thảo nguyên sao lại xuất hiện ở đây?” Ta hỏi lại.

Y thoáng lộ vẻ bất ngờ, rồinhanh chóng che giấu, cười đáp: “Sau này chúng ta sẽ lại gặp.”

Nói xong, y quay người rời đi, bóng dáng nhanh chóng biến mất.

Tĩnh An Vương phủ trấn thủ Mạc Bắc, giáp với Thập Nhất Bộ trên thảo nguyên, nhiều năm qua cũng coi như không xâm phạm lẫn nhau.

Nhưng người này chắc hẳn không phải kẻ tầm thường.

Thủ đoạn của Hoắc Thời Cẩm còn trực tiếp hơn ta tưởng.

Vốn dĩ hôn lễ giữa ta và Triệu Cảnh Sơ được định vào sau Tết Nguyên Đán, nào ngờ mới đến dịp cuối năm, nàng ta liền dâng cho ta một đại lễ.

Trong yến tiệc mừng năm mới, giữa nơi trăm quan tề tựu, Hoắc Thời Cẩm đột nhiên nôn mửa liên tục.

Thái y bắt mạch xong kết luận nàng ta đã mang thai.

Bao ánh mắt dồn cả về phía Triệu Cảnh Sơ, rồi lại quét đến ta.

Tể tướng giả vờ như nhà mình gặp phải bất hạnh to lớn, bắt Hoắc Thời Cẩm phải nói ra cha đứa trẻ là ai, nếu không sẽ dùng gia pháp trừng trị, nhưng ánh mắt ông ta thì vẫn không ngừng liếc Triệu Cảnh Sơ.

Mọi người đều ngầm hiểu rõ, nét mặt hoàng đế sớm hiện vẻ giận dữ.

Hoắc Thời Cẩm rưng rưng hàng lệ, một mực lắc đầu chẳng chịu nói, chỉ đòi đi c/h/ế/t cho xong kẻ bên cạnh phải liều mạng giữ lấy nàng ta, cảnh tượng hỗn loạn vô cùng.

Triệu Cảnh Sơ đứng dậy quỳ trước mặt hoàng đế, trầm giọng: “Phụ hoàng, đó chính là cốt nhục của nhi thần.”

Không ai ngạc nhiên về câu trả lời này, hắn mà không nhận mới lạ.

Sắc mặt Hoàng đế vốn đã khó coi, nay lửa giận càng xông lên, ngồi trên long ỷ hồi lâu mới dần bình tâm lại.

Cuối cùng người vẫn phải nhìn về phía ta tựa như muốn giảng hòa, lấy đại sự làm trọng, chuyện nhỏ thì coi như không có.

Ta chủ động ra tay trước, mở miệng: “Bệ hạ, bấy lâu nay thần nữ có nghe thiên hạ truyền tụng chuyện tình sóng gió của Dịch Vương đối với Hoắc cô nương, thần nữ cảm động vô cùng, nay nguyện tác thành cho hai người, nhường lại vị trí Dịch Vương phi.”

Triệu Cảnh Sơ trông thấy ta dứt khoát nói ra câu ấy, cũng không hề luyến tiếc ngôi vị Vương phi thì đầy kinh ngạc.

Hoàng đế toan cất lời: “Thiệu Ninh, chuyện này chưa hẳn không thể lưỡng toàn…”

Nhưng hôm nay ta muốn bọn họ không thể vẹn cả đôi đường.

Ta liếc nhìn Triệu Cảnh Sơ rồi quỳ gối trước hoàng đế, xót xa nói: “Thiệu Ninh một lòng chỉ muốn gả cho người có cùng tâm cùng đức, nhưng Dịch Vương hiển nhiên không thể, nếu cố cưỡng ép cũng chỉ thành oán khổ, chỉ thà ngừng lại tại đây, tiếp tục dây dưa há chẳng phải là sỉ nhục Tĩnh An Vương phủ cùng bản thân thần nữ sao, Thiệu Ninh cầu xin bệ hạ cho phép hủy bỏ hôn ước, mong được ân chuẩn.”

Mấy lời cuối ta nói vô cùng nặng nề, dứt lời, ta cúi đầu dập đầu, quyết chẳng động đậy nửa phân nếu chưa nghe phán xử.

Chung quanh mọi người bàn tán xôn xao, nhưng ta vẫn kiên định không đổi ý.

Mãi cho đến khi tiếng nói khàn mang vẻ bất đắc dĩ cất lên: “Thôi được, trẫm chấp thuận.”

Màn náo loạn kết thúc, hôn kỳ vẫn giữ nguyên, chỉ là kẻ bước vào Dịch Vương phủ nay đổi thành Hoắc Thời Cẩm.

Vậy coi như là xử lý xong một mối bận tâm của ta.

Hôn ước này cuối cùng cũng được giải trừ như ta mong muốn.

Không ai có thể định đoạt số phận của ta, phụ vương cũng không, hoàng đế càng không.

Nhưng sau yến tiệc, Triệu Cảnh Sơ lại chặn ta bên vách tường, giận dữ chất vấn: “Trước mặt phụ hoàng ngươi giả bộ đau thương, giờ lại nhẹ nhõm như trút gánh nặng, có phải là cố tình diễn trò mượn cớ thoái hôn?”

Ta bình thản gật đầu: “Giờ ngươi hiểu còn chưa muộn.”

Hắn nhíu mày, rồi bất chợt bóp chặt cổ tay ta, nghiến răng: “Chưa có nữ tử nào dám đùa bỡn bổn vương như thế…”

5

Hắn chưa nói dứt câu thì lúc ta giằng tay ra, khóe mắt hắn vô tình nhìn thấy vệt đỏ tựa hoa hải đường ở cổ tay ta.

Mắt hắn sững lại, dán chặt vào bớt đỏ hình hoa hải đường, lực trên tay càng siết mạnh dường như muốn bẻ gãy cổ tay ta.

Ta bất ngờ gạt mạnh thoát ra, lùi ba bước.

Hắn vẫn đứng yên như trời trồng, ánh mắt đầy vẻ không thể tin nổi.

Bàn tay hắn đang lơ lửng giữa không trung khẽ run lên, giọng xen lẫn bàng hoàng: “Sao lại…”

“Sao cổ tay ngươi cũng có bớt hoa hải đường?”

Triệu Cảnh Sơ tiến lên vài bước tựa hồ muốn nhìn kỹ thêm.

Nhưng ta đã giấu tay ra sau, nghiêm giọng: “Dịch Vương, xin hãy tự trọng.”

Sắc mặt hắn chợt biến đổi thành sự hoang mang đến luống cuống, như chợt nhớ ra điều gì nhưng lại không dám tin, chỉ biết đứng thất thần nhìn ta.

Ta chẳng buồn dây dưa tiếp mà quay người rời đi.

Tết Nguyên Đán đã đến, kinh thành bắt đầu náo nhiệt, khắp nơi treo đèn kết hoa.

Ta cũng ít khi được rảnh rang như vậy, thánh chỉ ban hôn vốn trái lòng, Hoắc Thời Cẩm xuất hiện càng khiến ta toại nguyện.

Đêm giao thừa, đám thị vệ và thị nữ xung quanh cũng hiếm có dịp thoải mái, cùng ta thức đón năm mới, mấy nàng hầu còn vui vẻ cắt giấy dán cửa sổ.

Đây là lần đầu tiên ta đón năm mới ở kinh thành, chứ trước kia ở Mạc Bắc, lửa trại đêm Giao thừa luôn cháy hừng hực.

Đi vòng qua dãy hành lang, vừa bước vào phòng ta liền ngửi thấy mùi máu tanh.

Trong chớp mắt, ta tung chưởng về phía sau tấm rèm, nhưng đối phương lập tức giữ chặt cổ tay ta, người đó tuy bị thương nhưng sức lực vẫn vô cùng lợi hại.

Giữa bóng tối, giọng nói trầm thấp vang: “Quả nhiên, chúng ta lại gặp nhau.”

“Người đâu, lôi hắn ra…” Lời vừa thốt, y đã vội bịt miệng ta lại rồi khẽ cười, trong âm điệu mang ý trêu chọc:

“Nếu ta bị bắt thì sẽ khai do Tĩnh An Vương phủ cử đến ám sát.”

“Ngươi lẻn vào đây chỉ để kéo ta xuống nước?”

Chưa kịp nghe y đáp lại, ngoài cửa có người bẩm báo: Dịch Vương phụng chỉ truy bắt thích khách, hiện đã tới tiền viện.

Ta trừng mắt nhìn kẻ kia, hạ giọng bực bội: “Trốn kỹ vào.”

“Dịch Vương cũng đến rồi, hôm nay thật khéo… thú vị đấy.”

Ngay sau đó là tiếng giáp binh vang dội, họ đã lục soát gần đến chỗ này.

Thị nữ ngoài sân lớn tiếng quát: “Đây là khuê phòng của Quận chúa, sao các người dám xông vào bừa bãi?”

Đám binh vệ kia vẫn áp sát: “Truy bắt thích khách cũng là để đảm bảo an nguy cho Quận chúa.”

Thị vệ của ta và họ liền rơi vào thế giằng co, giữa tiếng ồn ào, ta mở cửa bước ra, đứng trên bậc thềm đón lấy ánh nhìn dò xét của Triệu Cảnh Sơ.

Hắn vừa định phất tay cho người xông vào lục soát thì ta bỗng nhìn thẳng vào mắt hắn, mỉm cười: “Không biết Dịch Vương điện hạ còn nhớ năm Cảnh Hòa thứ tám, vụ thổ phỉ ở Vân Châu chăng?”

Ta vừa dứt lời, cánh tay đang giơ lên của hắn liền hạ xuống, đôi mắt đen sâu lắng nhìn ta, giọng hắn trầm xuống: “Nói tiếp.”

“Hôm đó có một công tử nhà giàu trúng mê hương bị bọn thổ phỉ trên núi Thanh Lâm giam giữ.”

Đáy mắt Triệu Cảnh Sơ thoáng rung động, mày hắn nhíu chặt, đôi môi mỏng khẽ mím rồi mở lời gay gắt: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Thế nhưng nghe giọng hắn, ta biết rõ hắn đang rất rối bời và hoảng loạn.

6

Ta đón lấy ánh mắt nôn nóng của hắn, trầm giọng nói: “Chính ta đã đưa ngươi rời khỏi hang ổ bọn thổ phỉ còn sống, lúc ngươi đang mê man vẫn nắm chặt cổ tay ta, miệng lẩm bẩm rằng mai sau sẽ đến báo đáp, ngươi còn muốn tặng ta miếng bạch ngọc quấn họa tiết trúc đốt nhưng ta không nhận.”

Từng chữ từng lời đều gợi lại cảnh tượng năm xưa.

Ta nói xong thì hắn lặng đi thật lâu, chỉ có bàn tay siết chặt đã để lộ tâm tư.

Hoắc Thời Cẩm tất nhiên không biết tường tận đến mức này, nhất là câu sau chót.

“Bạch ngọc quấn cành trúc đốt… Hóa ra lại là ngươi.”

Hắn từng bước tiến về phía ta, chỉ dừng lại khi chỉ cách ba bước, ánh mắt dán chặt vào cổ tay ta.

“Ngươi tìm bớt hoa hải đường bấy lâu nay, thực ra đó chỉ là vết sẹo do ta luyện võ lưu lại, nhũ mẫu bèn giúp ta thêu hình hoa hải đường màu đỏ để che đi.”

“Năm ấy ta che mặt bằng khăn, còn ngươi trúng mê hương, ý thức mơ hồ nên chỉ nhớ được cái bớt ấy.”

Ta tiến thêm một bước và ghé sát tai vào hắn, hạ giọng: “Vậy hôm nay chính là lúc ngươi có thể báo đáp ân tình.”

Triệu Cảnh Sơ nghiêng đầu nhìn ta với ánh mắt ngổn ngang phức tạp.

Nhưng kế đó, hắn cuối cùng cũng chán nản phất tay: “Tất cả lui ra đi.”

Tùy chỉnh
Danh sách chương