Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
11.
Phu nhân Lục đã đưa Lục Hạo chuyển sang một bệnh viện tư, từ đó không quay lại nữa.
Ngược lại, Lục Cập bắt đầu thường xuyên đến Nhị Viện chơi với Nhiên Nhiên.
Lúc đầu tôi không muốn để con tiếp xúc với người nhà họ Lục.
Thế nhưng, Nhiên Nhiên rất thích chơi cùng cậu bé.
Vì sức khỏe và tính cách đặc biệt, từ nhỏ Nhiên Nhiên không có nhiều bạn bè, thậm chí gần như chưa từng trò chuyện với bạn cùng lứa.
Sở thích của con bé cũng khác với các bạn nhỏ khác. Con thích xem sách tranh, thích đặt tên cho mọi thứ mình nhìn thấy, rồi tự nghĩ ra câu chuyện cho chúng.
Con nói hơi chậm, các bạn khác thường không đủ kiên nhẫn để nghe hết.
Nhưng Lục Cập thì khác…
Cậu bé sẽ chống cằm ngồi yên nghe con kể suốt cả buổi chiều.
Sẽ nhớ hết tên mà Nhiên Nhiên đặt cho từng quả nho.
Sẽ cùng con viết lời chúc cho đôi dép hình thỏ…
Giờ đây, điều mà Nhiên Nhiên mong đợi nhất mỗi ngày chính là sự xuất hiện của Lục Cập.
Bác sĩ Triệu biết chuyện thì giả vờ ghen, nói rằng có bạn mới rồi nên Nhiên Nhiên không thèm chơi với chú nữa.
Nhiên Nhiên cười ngượng ngùng, rồi nhỏ nhẹ an ủi rằng trong tất cả người lớn ở bệnh viện, con thích nhất là chú, bác sĩ Cố và bác sĩ Tần.
“Thích nhất mà còn tận ba người hả?”
Bác sĩ Triệu ra vẻ không hài lòng.
“Không được, chỉ được chọn một người thôi nha?
“Vậy giữa anh Cố và anh Triệu, Nhiên Nhiên thích ai hơn?”
Đúng lúc đó, Cố Tùng bước vào phòng kiểm tra.
Anh là bác sĩ điều trị chính của Nhiên Nhiên, là người tiếp xúc với con nhiều nhất.
Tuy không giỏi đùa giỡn với trẻ con như bác sĩ Triệu, nhưng mỗi lần nói chuyện với Nhiên Nhiên, anh đều rất kiên nhẫn, lời nói rõ ràng dễ hiểu, khiến con rất tin tưởng.
Sau một hồi suy nghĩ, Nhiên Nhiên cuối cùng cũng thật thà nói ba chữ: “Anh Cố ạ.”
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn để Nhiên Nhiên gọi là anh?”
Cố Tùng bật cười khẽ, bước lại gần.
Anh xoa đầu Nhiên Nhiên.
“Là chú Cố nhé, không được gọi là anh đâu.”
Bác sĩ Triệu phản ứng cực nhanh, trừng mắt nói: “Ôi trời bác sĩ Cố, cậu chiếm lợi thế của tôi rồi nha!”
Cố Tùng không để ý đến anh nữa.
Anh kê thêm vài hạng mục kiểm tra cho Nhiên Nhiên, rồi dặn dò tôi mấy điều cần chú ý.
Tôi cẩn thận ghi nhớ từng câu.
“Vâng, cảm ơn bác sĩ Cố.”
Bác sĩ Triệu bỗng cảm thán một câu.
“Cả hai người như vậy mà cũng xa lạ thật đấy.
“Nếu tôi không biết trước, chắc chẳng đoán được hai người từng học cùng cấp ba.”
…
Tim tôi thoáng lỡ một nhịp.
Vô thức nhìn sang Cố Tùng.
Phát hiện ánh mắt tôi, anh bình tĩnh nhìn lại.
Nửa giây sau, anh thản nhiên dời mắt đi, không kinh ngạc, cũng không phủ nhận.
…
Thì ra anh đã sớm biết rồi…
“À đúng rồi, mấy hôm trước có người chụp ảnh cậu đăng lên mạng, lại hot nữa rồi, ai cũng hỏi cậu làm ở bệnh viện nào.
“Dưới phần bình luận có người nói từng là bạn học cấp ba của cậu, kể chuyện năm cậu tỏ tình bị từ chối khi tốt nghiệp, làm cả trường đều biết. Hồi đó còn bị lan lên mạng cơ.
“Nói thật đi, chuyện đó có đúng không? Cô gái đó là ai vậy? Sao tôi tìm cả mạng cũng không thấy gì?”
Bác sĩ Triệu gãi đầu.
“Mẹ của Nhiên Nhiên, chị có từng nghe chuyện đó chưa?”
“…”