Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện.
https://s.shopee.vn/8AK2Xc36gK
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ. Xin chân thành cảm ơn!
2.
Lúc nãy ở cổng bệnh viện, tôi đi quá vội nên vấp phải gờ giảm tốc và ngã một cú.
Khi đó chỉ lo kiểm tra xem Nhiên Nhiên có bị thương không, hoàn toàn không để ý tay và cánh tay mình đã bị trầy da chảy máu.
Bác sĩ Triệu có khuôn mặt thô ráp nhưng lại là người rất nhiệt tình.
Khi giúp tôi xử lý vết thương, ông không nhịn được lẩm bẩm mấy câu.
“Vì con, mình cũng phải biết chăm sóc bản thân trước chứ, đúng không?
“Cô nhìn cô gầy thế này, sau này con lớn lên chút nữa, ôm nó còn không nổi ấy chứ.”
Tôi cúi đầu nhìn xuống.
Chiếc áo khoác mua từ năm năm trước đã bạc màu, cổ áo và tay áo đều sờn rách.
Cánh tay gầy trơ cả xương, cả người mệt mỏi đến mức như sắp vỡ òa ra ngoài…
Từ khi Nhiên Nhiên chào đời, tôi ôm con đi khắp nơi tìm thầy chạy chữa, gần như chưa từng được ngủ một giấc trọn vẹn.
Trước đó không lâu, ở Nam Thành tôi vô tình gặp lại bạn học thời cấp ba, cô ấy bị vẻ ngoài của tôi dọa cho giật mình, nói suýt nữa không nhận ra tôi là ai.
“Được rồi.” Tôi gắng gượng tinh thần, “Cảm ơn bác sĩ.”
“Giờ tôi sẽ khử trùng cho cô, hơi đau một chút, cố gắng chịu nhé.”
Nhiên Nhiên nằm úp trong lòng tôi, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo động tác của bác sĩ Triệu.
Nghe thấy chữ “đau”, con bé lập tức xoay người ôm lấy cổ tôi.
“Mẹ.”
Con bé hôn lên mắt tôi, giọng non nớt ngọt ngào: “Hôn hôn, không đau.”
Trước đây mỗi lần Nhiên Nhiên phải tiêm, tôi đều che mắt con lại, hôn lên má con để phân tán sự chú ý.
Nên trong thế giới của con, “đau” là thứ có thể được “hôn hôn” làm dịu đi.
“Ừ, Nhiên Nhiên vừa hôn xong, mẹ đúng là không thấy đau nữa rồi.”
Tôi đổi tay bôi thuốc, tay còn lại ôm con chặt hơn.
“Con gái cô thật đáng yêu.”
Giọng bác sĩ Triệu bỗng mềm hẳn lại.
“Bé tên là An Nhiên đúng không? Tên hay thật đấy. Nhỏ như vậy mà đã biết thương mẹ rồi, đúng là bé ngoan.
“Nhiên Nhiên năm nay mấy tuổi rồi? Sắp đi mẫu giáo chưa?”
Nhiên Nhiên chớp mắt, nghiêm túc trả lời.
“Mẹ, cũng đau.
“Nhiên Nhiên ba tuổi.
“Không phải, Nhiên Nhiên, đến bệnh viện.”
Nhiên Nhiên bắt đầu biết nói muộn hơn những đứa trẻ khác, bây giờ vẫn chưa nói được liền mạch, thích tách từng từ mà nói ra.
Bác sĩ Triệu cất hộp thuốc đi, đưa tay xoa đầu con bé.
“Nhiên Nhiên sẽ khỏe lại thôi, đến lúc đó có thể đến mẫu giáo chơi với các bạn khác rồi.”
Ông lại quay sang trấn an tôi.
“Cô yên tâm, sư đệ tôi sẽ sớm quay lại thôi, lát nữa chúng ta sẽ cùng trao đổi kỹ hơn về tình hình của Nhiên Nhiên.
“À đúng rồi, sư đệ tôi chính là bác sĩ Cố, Cố Tùng.”
Thảo nào, hóa ra ông ấy với Cố Tùng khá thân.
Sau khi bác sĩ Triệu mở lời, tôi thậm chí không chen nổi vào.
“Cô đừng nhìn cậu ấy nhỏ hơn tôi vài tuổi mà lầm nhé, số bài SCI cậu ấy đăng còn nhiều hơn tôi gấp mấy lần.
“Hồi tôi mới gặp cậu ấy ở Đức, cậu ấy nhỏ hơn tôi ba khóa, vậy mà sáu năm sau lại tốt nghiệp tiến sĩ cùng lúc với tôi đấy!
“Giáo sư lão làng của học viện chúng tôi, người nổi tiếng về tim mạch, bình thường dữ như hổ, vậy mà lại hiền hòa duy nhất với cậu ấy. Không chỉ nhận làm đệ tử cuối cùng, còn kéo thẳng về viện nghiên cứu của mình sau khi tốt nghiệp.”
Tôi cũng không quá ngạc nhiên.
Tôi nhớ hồi cấp ba, sinh học và hóa học của Cố Tùng lần nào cũng đạt điểm tuyệt đối.
Giáo viên hai môn đó mỗi lần gặp cậu ấy đều mắt sáng rỡ.
“Nói thật, cô với sư đệ tôi có quen biết à?”
Bác sĩ Triệu đảo mắt một vòng.
“Sao tôi thấy không khí giữa hai người… có gì đó không đúng lắm nhỉ?”